
ng nên làm thế!” – Quang Dương cười – “Thôi, chúng ta về, muộn rồi.”
Lệ Chi gật gật, cúi đầu.
***
Tuy Quang Dương vẫn giữ thái độ bình thường nhưng Lệ Chi hiểu anh không vui vì chuyện lúc nãy. Biết sao được, tự nhiên hình ảnh đó xuất hiện
khiến nó không thể chấp nhận nụ hôn của anh chàng nhà giàu và đã cư xử
quá khích. Chính xác, tự đáy lòng cô nàng cận không muốn hôn ai khác
ngoài…
“Em còn giận anh việc khi nãy?”
Giọng khẽ khàng của Quang Dương vang lên xóa tan màn suy nghĩ rối bời của Lệ Chi.
“Đâu có, em không giận anh, chỉ là…”
Lệ Chi dừng lại, trông lúng túng, chỉ vì không biết phải nói làm sao.
Lẽ nào lại nói “trắng trợn” rằng: Anh biết không, em không thể đón nhận
nụ hôn của anh, lý do chẳng phải là em chưa chuẩn bị tâm lý mà bởi em
bận nghĩ đến người con trai khác! (OMG) Trời ạ, Lệ Chi không dám tưởng
tượng vẻ mặt Quang Dương sẽ như thế nào nếu nghe “tin sét đánh” ấy.
“Anh xin lỗi.” – Quang Dương đột ngột ôm cô bạn gái vào lòng giống hệt đang ôm của quí.
Khá bất ngờ trước hành động lãng mạn, Lệ Chi chỉ biết nằm im thin thít… (O.O)
“Tại anh quá nóng vội nên khiến em thấy ngại. Em nói đúng, có lẽ chúng
ta chưa thể làm vậy, còn nhiều thời gian thế nên hai ta cứ từ từ.”
Từng câu từng lời, Quang Dương nói thật nhẹ nhàng như rót vào tai Lệ
Chi. Nếu đây không phải cuộc hẹn hò giả thì cô nàng cận đã đắm chìm
trong cơn mê ngọt ngào này.
“Có lẽ em phải vào nhà.” – Lệ Chi rời khỏi lòng anh vì sợ bản thân sẽ “sa ngã”. (^O^)
“Ừ em vào đi, mai gặp lại.” – Quang Dương nắm tay cô gái họ Diệp, dịu
dàng – “Lệ Chi, hãy yên tâm, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt,
không để em phải đau khổ!”
Bỗng nhiên khi nghe câu nói kia
xong, lập tức Lệ Chi biến đổi sắc mặt. Nụ cười trên môi tự dưng biến
mất, lạnh băng. Con bé xoay qua mở cửa xe với thái độ không chút tình
cảm. Bên cạnh, anh chàng nhà giàu ngạc nhiên trước điều đó…
“Anh về đây!” – Quang Dương nhìn ra tấm kính xe, buông lời chào tạm biệt.
“Anh về…” – Giọng Lệ Chi vẫn lạnh nhạt.
Chiếc xe hơi màu đen chạy đi nhanh. Cô nàng cận dõi theo đến khi nó mất hút. Trong đầu nhớ lại câu nói “… đối xử với em thật tốt, không để em
phải đau khổ!” của người bạn trai, Lệ Chi không vui khi nghe vậy. Trước
đây, Trần Đạt và cả Cao Tùng, người bạn trai thứ hai, cũng “buông” một
câu giống hệt như thế. Cuối cùng thì sao, con bé bị bỏ rơi không thương
tiếc. Ngày xưa, chỉ vì quá tin vào lời ngọt ngào nên nó tự chuốc lấy
khổ.
Vừa rồi, nghe Quang Dương bảo xong câu ấy, bấc giác Lệ
Chi thấy anh mang gương mặt giống hệt hai kẻ bạn trai cũ. Cũng vì thế,
nó đã xuống xe với thái độ không thiện cảm. Chẳng lẽ khi yêu, người con
trai nào cũng buột miệng nói điều đó một cách dễ dàng? Nghe dối trá
thật! Nói xong “lời hứa” ấy, cách mấy tuần sau, Trần Đạt, Cao Tùng đã
“tặng” Lệ Chi câu chia tay.
…..
Nghe tiếng mở cửa, Hoàng Cường ngoái cổ ra sau:
“Lệ Chi, cô về rồi ư? Đi chơi vui vẻ chứ?”
“Cũng tạm thôi!”
Lệ Chi thả người xuống ghế, cả người mệt mỏi vô cùng, suốt cả buổi chiều cứ đi mãi, có được nghỉ ngơi đâu.
“Cô cũng biết giờ về sao?”
Tiếng Kỳ Phong vang vang, đồng thời có thể cảm nhận “ám khí” nặng nề. (T_T)
“Gì nữa chứ, mới 6 giờ chiều mà, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối ngay.” – Lệ Chi hắng giọng.
Chợt, cô nàng cận thấy con mắt bên phải của anh chàng họ Lâm bầm tím, sưng vù.
“Mắt anh bị gì thế?”
“Tôi lái xe đạp không cẩn thận nên đâm vào đèn đường.”
“Anh lái xe chưa vững đã chạy ra đường, lúc chạy không được nghĩ chuyện vẩn vơ, rất nguy hiểm…”
Dường như chạm đến “nỗi đau trong lòng”, Kỳ Phong bảo đầy gắt gỏng:
“Thì tại cô chứ ai!”
“Tại tôi?! Vì sao?” – Lệ Chi gãi đầu, khó hiểu.
Kỳ Phong bị bí. (*__O) Chẳng lẽ nói thẳng thừng: Vì mãi lo nghĩ đến cô
nên tôi mới tông xe vào đèn đường! Dĩ nhiên không thể để cô bạn biết
được điều đó, bằng không thì còn mặt mũi nào “nhìn thiên hạ”.
“Ý tôi là…” – Anh chàng tóc bạch kim sửa giọng – “Tại nghĩ đến việc cô
về trễ không chuẩn bị bữa tối kịp nên tôi tức giận, trong lúc lơ là mới
tông xe.”
“Xì, ai bảo anh nghĩ xấu về tôi.” – Lệ Chi như nhớ điều gì liền hỏi – “Anh tông xe, vậy xe đạp tôi thế nào?”
Kỳ Phong vuốt nhẹ tóc, vờ đảo mắt nơi khác. Trông thái độ lẩn tránh
kia, cô gái như hiểu ra hậu quả liền lập tức chạy ra ngoài sân xem thử.
Hiển nhiên, Kỳ Phong cũng nhanh chóng ra theo.
Mấy giây sau, trong nhà, Hoàng Cường nghe tiếng họ inh ỏi…
“Trời ơi, anh làm hỏng xe tôi rồi!”
“Có hỏng gì đâu, chỉ là đứt thắng, cổ xe hơi gãy, bóng đèn bị bể, trầy xát sơ sơ hà!”
“Như vậy mà anh bảo “có hỏng gì đâu” ư? (TT_TT) Thế anh muốn ra sao mới gọi là “hỏng”? Tôi không biết, anh đền đi, mai tôi còn đi học đó.”
“Cô muốn sửa cũng phải đợi sáng mai chứ, giờ này còn tiệm nào mở cửa. Bất quá, tôi bảo Hoàng Cường chở cô đi