
giữa một khu vườn rộng lớn, được thiết kế theo hiểu vườn hoa cổ xưa, cổ kính, uy nghiêm và
sang trọng. Đây là ngôi biệt thự khác của nhà họ Nguyên, không phải ngôi biệt thự trước kia Kỳ Phong sống thế nên ắt hẳn, anh sẽ chẳng biết được Quang Dương là cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Chiếc
xe màu đen lăn bánh vào bên trong trên con đường đầy sỏi đá rồi dừng lại trước cửa ngôi biệt thự. Quang Dương nhanh chóng mở cửa xe mời cô gái
xuống.
Nếu như bình thường thì Lệ Chi đã há hốc mồm, mắt mở to thao láo, nhìn say mê ngôi nhà lớn này thế nhưng bởi hiện tại tâm trạng nó vô cùng sầu não nên chẳng còn “thiết tha” để ý đến điều gì khác.
Cánh cửa mở toang, trước mặt Lệ Chi là vô số người hầu đang đứng đợi.
Họ xếp thành một hàng dài, đến nỗi chả thấy người cuối hàng đâu (*nổ
banh*)
Tất cả đồng thanh, cúi người:
“Cậu cả!”
Quang Dương xoay lại nhìn Lệ Chi:
“Nếu em cần gì thì cứ gọi, họ sẽ mang đến cho em ngay!”
Lệ Chi khẽ gật gật. Quả thật bản thân nó không thích người ta hầu hạ mình. Làm gì có ai chăm sóc ta tốt hơn chính bản thân ta.
Tiếp, Quang Dương dẫn Lệ Chi đi tham quan ngôi biệt thự. Gia đình giàu
có đúng là khác! Từ những thứ lớn nhất cho đến những thứ nhỏ nhất đều
toàn là đồ đắt tiền, nhìn muốn chói cả mắt. Tất cả vật dụng ở đây rất
khác so với nhà của Lệ Chi hoặc nhà Kỳ Phong. Chính lúc này, cô nàng cận mới thấy được, khoảng cách giữa người giàu và người nghèo. Con người
của hai tầng lớp khó mà hòa hợp!
Cuối cùng, Quang Dương cho Lệ Chi xem căn phòng của anh. Phòng ốc rộng rãi, thoáng mát, cách bố trí
bày biện trông vẻ đơn giản nhưng chẳng kém phần lịch lãm, sang trọng.
Điều ấy cũng hợp với tính cách của Quang Dương.
“Em thấy thoải mái chứ?” – Anh chàng nhà giàu hỏi bạn gái khi cả hai đang đứng ngoài hành lang phòng, lộng gió.
“Vâng, nhà anh lớn thật.”
“Thế à? Dòng họ anh còn một ngôi biệt thự, trước đây gia đình anh sống ở đó. Khi hai anh em lớn, mẹ anh quyết định để cả hai về đây sống.” –
Chợt Quang Dương trông Lệ Chi có vẻ không vui, liền hỏi – “Em mệt hay
không vừa ý chỗ nào?”
“Không, em không sao!” – Lệ Chi lắc đầu, cười gượng.
Nghe bảo vậy, Quang Dương không hỏi gì thêm. Anh đưa mắt nhìn về phía
trước, giọng thì thầm như muốn cô nàng nghe lời tâm sự của mình:
“Sau này khi mẹ anh mất, Quang Nhân sẽ là chủ của ngôi biệt thự bà đang sống. Ngôi nhà này chỉ còn mỗi anh… Anh nhất định sẽ rất cô đơn vì vậy
luôn mong tìm cho nó một nữ chủ nhân! Một người vợ anh mong đợi!”
Lệ Chi thoáng nhìn Quang Dương, lòng hiểu anh muốn nói gì. Thế nên tâm trạng nó càng ngổn ngang, lo sợ hơn nữa.
Những điều Quang Dương bày tỏ nãy giờ như thể ngỏ lời với Lệ Chi và anh chờ câu trả lời của cô. Thấy cô gái họ Diệp vẫn im lặng, Quang Dương
bước đến gần hơn rồi đột ngột nắm tay cô:
“Lệ Chi, anh hy vọng em sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự, hai chúng ta hãy…”
“Đủ rồi!” – Lệ Chi bất ngờ lớn giọng.
Quang Dương giật mình, ngạc nhiên:
“Em sao vậy, Lệ Chi?”
Đã đến lúc phải kết thúc… Lệ Chi nhắm mắt, hít sâu, thu hết can đảm ngước nhìn Quang Dương, ánh mắt kiên quyết lạ lùng:
“Quang Dương, em nghĩ… chúng ta nên chia tay!”
“Chia tay? Em nói gì thế?” – Quang Dương không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Em không muốn kéo dài cuộc tình này thêm nữa vì… vì nó là giả tạo!”
“Em mệt ư, hay anh…”
“Không, không là gì cả! Tôi đến với anh chỉ là một trò đùa! Tôi xin lỗi!” – Lệ Chi rút tay ra khỏi tay Quang Dương.
“Lệ Chi, em đùa ư? Anh không thích chút nào!” – Quang Dương dường như bối rối.
“Anh nhìn mặt tôi giống như đang đùa sao?” – Lệ Chi xoáy sâu cái nhìn vào đôi mắt bần thần của anh chàng nhà giàu.
Quang Dương nói đứt quãng, như muốn níu kéo điều gì đó:
“Nếu anh có lỗi, em hãy nói, anh sẽ sửa.”
“Quang Dương, tôi lặp lại một lần nữa, tôi không thật lòng khi đến với
anh và bây giờ tôi muốn chia tay!” – Lệ Chi dứt khoát, chưa bao giờ con
bé nói với ai tàn nhẫn như vậy.
Lặng người, Quang Dương đứng bất động, đôi mắt không chớp. Rất nhanh, vài giây sau, anh hỏi khẽ:
“Vậy là… em lợi dụng tôi? Đến lúc này thì bỏ rơi tôi?”
Cố giữ cảm xúc, Lệ Chi đáp gọn:
“Phải!”
Vào giây phút này, Quang Dương biết rằng sự tình chẳng thể cứu vãn được nữa. Anh đã bị một cô gái lợi dụng, trêu đùa sau cùng thì bị “đá” không thương tiếc! Gương mặt Quang Dương bình thản lạ lùng, ánh mắt trống
rỗng, không còn cảm xúc. Trông anh chàng nhà giàu khi ấy thật tội
nghiệp, giống đứa trẻ lạc mẹ, bơ vơ không biết về đâu.
Không muốn sự khó xử kéo dài, Lệ Chi cất tiếng:
“Nếu anh không còn gì để nói, tôi xin phép.”
Quang Dương vẫn lặng thinh, dường như đang rất sốc. Lệ Chi nhìn chàng trai lần nữa trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Còn lại một mình, Quang Dương tự dưng cười cười trông cay đắng. Lòng
quặn thắt