Old school Easter eggs.
Lời Hứa Thuỷ Chung

Lời Hứa Thuỷ Chung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323481

Bình chọn: 7.5.00/10/348 lượt.

ngẩn người, lại nhớ đến
chuyện sáng nay. Hễ nhớ thì lại muốn khóc thôi, nếu khóc mãi có lẽ con
bé sẽ chết mất. Lệ Chi mong mình quên hết tất cả, nói thế thì quả là
không đúng, nhưng thật sự thì nó sợ hãi khi nghĩ về việc đã làm với
Quang Dương.

“Cô trông nhà, tôi sẽ mua bữa tối cho hai chúng
ta, ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà. Đừng lo nghĩ gì nữa, phải giữ gìn sức
khỏe chứ.”

“Kỳ Phong!” – Lệ Chi gọi nhỏ, mắt thì nhìn ra cửa sổ – “Tôi chẳng còn tâm trạng gì đề ăn cả, tôi chỉ muốn…”

…..

Kỳ Phong nhìn đống đồ trên bàn rồi ngó sang Lệ Chi đang ngồi mân mê lon bia:

“Thế đấy, ăn tối thì không chịu lại muốn nhậu.”

“Phải!” – Lệ Chi lắc lắc lon bia, có vẻ đã say – “Ăn làm gì, nhậu thế này mới vui, đúng không? Anh cũng uống đi chứ!”

“Thôi, tôi không muốn say khướt như cô đâu.”

“Anh đúng là…” – Lệ Chi kêu lớn, gương mặt đỏ ngầu – “Lâu lâu ngồi tâm
sự với nhau mà anh cũng không chịu, đúng là người bạn xấu.”

“Lệ Chi, cô say rồi, đừng có uống nữa.”

Kỳ Phong với tay định chụp lấy lon bia thì tức thì Lệ Chi đứng bật dậy, cười nhăn răng:

“Gì, định cướp của tôi hả? Ở kia còn mấy lon kìa, sao anh không lấy lại đi cướp của người khác?”

Nói xong, cô nàng cận bước loạng choạng, tay huơ huơ múa hát ngông
nghênh. Anh chàng họ Lâm lắc đầu, chán nản liền đứng lên, đến gần giữ cô gái lại vì sợ cô sẽ ngã:

“Cô thôi đi, đừng uống nữa.”

“Không! Anh không được cướp bia của tôi!” – Lệ Chi hét ầm – “Anh tránh ra! Đừng đụng vào tôi!”

“Cô say quá rồi, đưa lon bia cho tôi.”

“Đừng hòng!” – Lệ Chi giấu cái lon bia trên tay ra sau lưng.

Khẽ thở dài, Kỳ Phong bảo:

“Cô muốn thế nào mới ngừng uống?”

“Thế nào hả?” – Lệ Chi tự dưng cười ha hả – “Được, tôi sẽ không uống nữa với điều kiện anh phải uống hết một lon bia.”

“Đã nói tôi không uống!”

“Anh không uống thì tôi sẽ uống tiếp…” – Lệ Chi đổ bia vào miệng, thứ nước có gas tràn xuống cổ nó ướt đẫm áo.

Thấy thế, Kỳ Phong giữ tay cô nàng cận lại, giọng nhún nhường:

“Rồi, rồi, tôi sẽ uống nhưng chỉ một lon thôi đấy.”

Anh chàng tóc bạch kim miễn cưỡng chụp lấy lon bia, mở nắp rồi từ từ đưa lên miệng.

“Ha ha, anh uống rồi, vui quá! Uống tiếp nào!” – Lệ Chi vỗ tay hò hét.

Để cô gái không làm trò “điên rồ” nữa, Kỳ Phong đành ực hết cả lon.

“Cay quá!” – Kỳ Phong khè lưỡi – “Tôi uống hết rồi, cô ngừng uống đi.”

Cười cười, Lệ Chi gian sảo:

“Không, anh uống thêm ba lon nữa thì tôi sẽ về nhà.”

“Sao, ba lon ư?” – Kỳ Phong há hốc.

“Phải, nếu anh không chịu thì tôi chẳng về, tôi sẽ ở đây uống đến sáng.” – Lệ Chi ném lon bia trên tay, vồ đến lấy lon khác.

Kỳ Phong lập tức ngăn, vẻ nhượng bộ:

“Ừ, ừ, tôi uống. Nhưng có chắc là, tôi uống xong ba lon cô sẽ về?”

“Tôi xin thề!” – Lệ Chi giả vờ tỉnh táo giơ tay lên hứa.

Kỳ Phong vẫn còn đang lần chần thế nhưng khi trông dáng vẻ lớ ngớ của
cô bạn thì anh dứt khoát nốc cạn ba lon bia cùng lúc. Chính vì vậy Kỳ
Phong cũng lâm vào “mê hồn trận” giống Lệ Chi.

Cả hai nằm vật ra sàn nhà, cười hắc hắc như bị điên.

“Một, hai, ba ngôi sao kìa!” – Kỳ Phong hú vang.

“Xạo! Làm gì có sao trong nhà chứ, ngốc ơi là ngốc, khùng ơi là khùng!”

“Cô nói ai ngốc chứ? Tôi thấy sao rõ ràng mà.”

“Anh xỉn rồi, Kỳ Phong.” – Lệ Chi lơ mơ.

“Ai nói tôi xỉn, cô mới xỉn, Lệ Chi!”

Bất chợt không nghe âm thanh nào nữa, Kỳ Phong quẹo đầu sang bên, thấy Lệ Chi ngồi dậy tự lúc nào với dáng vẻ bất động.

“Làm gì nghệch mặt thế?”

“Tôi hả?” – Lệ Chi chỉ chỉ vào mặt mình – Tôi đang nhớ đến Quang Dương… Tôi rất hối hận khi làm tổn thương anh ấy!”

Câu nói đó vừa dứt là Kỳ Phong ngừng cười ngay tức khắc. Anh nhổm dậy, nỗi buồn đột nhiên tràn về thay thế cho cơn say.

Lệ Chi lầm bầm, đầu óc vẫn còn ngất ngư:

“Cứ ngỡ khi say sẽ quên mọi chuyện, nào ngờ càng buồn hơn.”

Lặng thinh trong chốc lát, Kỳ Phong đưa mắt quan sát dáng vẻ bần thần của cô gái.

Còn Lệ Chi thì bắt đầu cảm giác sóng mũi cay cay:

“Tôi lại sắp khóc rồi. Ôi buồn quá! Bây giờ tôi không biết phải làm gì, tôi có nên xin lỗi Quang Dương không, tôi rối lắm! Tôi thật là ngốc!”

Những giọt lệ bắt đầu ứa ra, chảy dài xuống cằm, Lệ Chi dùng tay lau lau:

“Xin lỗi, sao cứ khóc mãi…”

Bỗng, Lệ Chi thoáng giật mình bởi bàn tay ai đó chạm nhẹ vào gương mặt
nó. Nhanh chóng mở mắt, con bé gặp ngay cái nhìn kỳ lạ của Kỳ Phong. Đôi màu mắt xám trở nên lung linh, ấm áp vẻ như anh đang dành một tình cảm
yêu thương cho mình.

“Lệ Chi.” – Kỳ Phong đột ngột gọi, nghe
nhẹ tênh – “Anh xin lỗi vỉ đã khiến em khó xử lẫn đau khổ thế này, vậy
nên từ giờ anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, không để em phải rơi lệ.”

Cái nhìn của Lệ Chi tròn xoe, thật bất ngờ khi nghe anh chàng họ Lâm
bảo thế. Trái tim tron