Pair of Vintage Old School Fru
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

à.

Nụ cười nở trên môi, như nàng vừa phát hiện điều gì vừa ý vậy. Giọng nũng nịu nàng bảo:

- Ai có gì..nói bậy em ghét.

Chàng ẵm nàng trên đôi tay rắn chắc của mình xoay tròn nhiều vòng trước khi đặt nàng trên chiếc giường êm ái, trong tiếng cười giòn giã của nàng.

Chàng ngả mình nằm bên và cơn mê đắm dâng lên đôi môi, Vũ Nam cuốn theo sự hối thúc của yêu thương gọi mời. Mộng Nghi dưới mắt chàng nồng nhiệt đem lại nguồn cảm hứng chất ngất tuyệt vời. Chưa bao giờ Vũ Nam hưởng được nụ hôn như hôm nay!

Mộng Nghi trong chiếc vỏ sò kín đáo không còn nữa. Nàng là hiện thân của sự nóng bỏng gọi mời. Vũ Nam thả mình trong bản năng tự nhiên của phái mạnh và nàng chìm mình dưới sự dìu dắt của chàng. Rồi việc gì đến đã đến...

Nàng vẫn nhìn anh với đôi mắt thiết tha, với nụ cười thoa? mãn nằm yên trên bờ môi ấy. Chàng nhớ lại lần đầu tiên đi vào đời nàng, ngày ấu... Mộng Nghi hướng về chàng bằng nụ cười hiền lành khi chàng cướp mất tấm băng trinh nàng đã bao nhiêu năm giữ gìn. Nàng chỉ ôm lấy cánh tay chàng khẽ bảo:

- Đừng bỏ em tội nghiệp nghe anh. Từ nhỏ đến giờ, em chỉ quen mình anh và trao đời em trong tay anh. Nếu sau này anh yêu ai, em sẽ đi thật xa để tìm quên và giữ hạnh phúc cho anh trọn vẹn.

Giờ đây, nàng vẫn nhìn chàng như thế, làm sao chàng thôi yêu, thôi nhớ !

Ôm nàng vào lòng, chàng vuốt lại những sợi tóc rối trên mảnh lưng trần tươi mát ấy...

Chàng thì thầm:

- Em có hối hận khi chúng ta vào đời nhau mà anh chưa tặng cho em vòng hoa cưới. Mộng Nghi! Em nghĩ gì?

- Em chỉ sợ mình không xứng đáng với tình yêu của anh thôi. Còn em, được một ông chồng như anh là em mãn nguyện lắm rồi. Vũ Nam! Anh không khinh em chứ?

Vũ Nam cảm động biết bao trước lời phán trần dễ thương ấy. Chàng hôn lên má lên môi ngập đầy yêu thương trong ấy.

- Mộng Nghi! Anh thương em bây giờ và mãi mãi. Anh không có lý do gì khinh.

Anh chỉ khinh anh vì lần đi chơi ấy anh không dằn được bản năng của mình để lụy đến em. Từ đó đến nay chúng ta cứ gần nhau mãi mà mẹ anh chưa lo đám cưới để cho chúng ta thoải mái khi gần nhau.

v Từ đây anh yêu và chiều em mãi phải không?

Vũ Nam đưa tay nựng cằm nàng cười:

- Anh cố gắng lo cho em từ tinh thần đến vật chất. Ngoại trừ 1 điều anh cấm kị đó là gian dối, hoặc anh bắt buộc xa em.

- Ai ngu bắt anh xa em? Bộ em không khổ khi mình xa nhau?

- Vậy em muốn gì ở anh mà nói vậy ?

Nàng vuốt những sợi lông măng trên cánh tay theo chiều rồi lặng lẽ bảo:

- Nếu tên em không phải là Mộng Nghi , 1 con Nghi mơ mộng yếu đuối, ma la 1 Quế Hương, Lan Anh , hay Ngọc Thủy, anh có yêu em không?

Chàng ôm nàng hôn thật lâu trên đôi mắt hay nhìn anh tha thiết :

- Mộng Nghi! Tên để gọi nhau, phân biết người này người kia, nó đâu quan trọng gì khi chúng ta yêu nhau hả em. Cái tên không thể diễn đạt được tâm tình của cá nhân đâu, Mộng Nghi ạ! Anh yêu em vì tính tình chúng ta hợp nhau từ ý thích nhỏ, chứ không hoàn toàn ở sắc thái rực rỡ bên ngoài. Sao em lại hỏi ngớ ngẩn thế?

- Nếu Mộng Nghi là tên anh yêu và vần điệu và âm thanh đã khắc sâu vào trái tim ấy… bây giờ tính em một mai đổi khác anh có còn yêu em không?

- Bộ sợ anh không cưới sao rào đón đủ thứ vậy nè? Nè, nghe cho kĩ, dù em có thay đổi hoàn toàn, anh vẫn yêu, chịu chưa? Anh vẫn cưới nhưng tính em dịu dàng có gì xấu phải thay đổi chu?

- Anh yeu tu tinh diu dang cua em chứ?

Vũ Nam vuốt ve bàn tay thon dài chải chuốt, voi mỗi màu hồng trên mỗi ngón tay xinh đẹp ấy. Dịu dàng, chàng bảo :

- Anh yêu tất cả tính tốt lẫn tính xấu có trong em. Anh có cảm tưởng hôm nay em là 1 phóng viên nhà báo đang làm phận sự với 1 nghệ sĩ hay tù nhân để khai thac tin tức, hoặc tội tình hơn là vai trò 1 người vợ.

Nàng giận dỗi :

- Em trao anh cả cuộc đời, đổi lại em muốn biết tư tưởng của anh đối với em, anh không thích thì thôi vậy, xin lỗi nha.

Nang quay hướng khác, Vũ Nam kéo nàng lại gần hôn lên má nàng cầu hòa:

- Nè, Mộng Nghi đừng giận, anh buồn đó. Đêm nay anh hơi ngạc nhiên vì em nói nhiều nè, móng tay lại son hồng và có nhiều cử chỉ lạ trong yêu thương, khiến anh ngẩn ngơ với sự thay đổi ấy trong em

Dung Nghi im lặng hôn trả lại anh :

- Em vui nếu anh đừng quên lời hứa ấy. Em đã thuộc về anh dù pháp lí và gia đình chưa chính thức công nhận . Nhưng em mong rằng anh không phủ nhận điều đó trước mặt mọi người nếu cần, phải không Vũ Nam?

Giọng thật ấm chàng nhỏ giọng:

- Anh biết em sợ anh phụ em khi anh đi vào đời em không một ai hay biết , phải không?

Nàng gục đầu trên vòm ngực rộng của chàng . Từng giọt lệ ấm ngập ngừng rơi trên má nàng ướt thấm sang chàng

- Em sợ điều ấy vì em yêu anh chân thành Vũ Nam ạ! Em khổ sở biết bao nếu không được kề cận bên anh trong nhưng tháng ngày tiếp nối

Hôn