
náng thật lâu trên đôi môi vừa mới thốt ra những lời yêu thương tội nghiệp đó, Vũ Nam vuốt ve:
- Dù em có xấu như ma lem, dù em có thay đổi từ tâm tình đến sắc diện, anh vẫn yêu em cưới em như anh từng nguyện. Không có gì thay đổi được tình yêu chúng mình . Đừng lo sợ vu vơ không tốt em ạ.
- Vũ Nam, anh bảo thật chứ?
- Thật chứ, em làm sao thế?
Nàng trườn mình lên hôn chàng thật lâu rồi khẽ bảo :
- Anh đưa em về , khuya quá không nên . Từ đây anh đừng đến nhà tìm em nữa. Nhìn cử chỉ thân mật quá, mẹ và các em sẽ biết chuyện xấu xa của em. Anh đưa cho em chiếc chìa khóa, em đến mỗi chiều vá cho anh.
Vu Nam hôn lên má nàng âu yếm :
- Em lam bổn phận trước khi về ra mắt mẹ phải không?
- Anh không muốn chúng ta giữ tai tiếng danh dự cho nhau, khi người thấy hai chúng ta dìu nhau ngoài phố mãi sao?
- Em chu đáo quá, anh phải tuân theo sự chỉ giáo của cô vợ xinh đẹp này chứ !
Đưa ngón tay lên mũi chàng, nàng căn dặn lần nữa:
- Mình ước hẹn gặp nhau ở đây từ chiều cho đến tối, ngoại trừ những ngày anh trực. Ngoài ra, anh không được đến nhà tìm em ! Anh hứa không?
- Anh xin hứa
- Vậy thì đưa em ra cổng, em về.
- Anh đưa em đến nhà mới yên tâm.
- Khỏi nhọc lòng vì em thế , anh ạ.
- Tại sao phải nhọc lòng, do la bổn phận của anh thôi.
Mộng Nghi sau 1 phút im lặng, nàng bảo :
- Anh ngừng khoảng xa cho em, vì em không muốn mọi người biet được sự thân thiết quá mức của chúng ta
- Anh hiểu ý em, anh đưa em đúng lời dặn. Chịu chưa người đẹp ?
Nàng đi bên anh, và ngả lưng trên thành ghế êm ái của xe chàng với đôi mi khép lại. Vũ Nam đâu hay người con gái vừa cùng chàng thả mình trong vòng tay ân ái không phải là Mộng Nghi, người con gái hiền lành lúc nào cũng khép nép e lệ và trao cho chang cả quãng đời trong trắng.
Giờ đây Mộng Nghi bỡ ngỡ truoc anh đèn rực rỡ của ngôi biệt thự sang trọng, trong tiếng vỗ tay mừng Liên Hoa tròn 21 tuổi.
Dung Nghi đã lừa cho Mộng Nghi đi, và nàng đóng vai Mộng Nghi để đưa Vũ Nam vào cuộc đời nàng trọn vẹn. Điều ấy rất dễ dàng vì nàng và Mộng Nghi hoàn toàn giống nhau về hình thức . Còn tính tình, nếu chịu khó nhập vai sẽ sửa đổi không ai có thể đoán ra , nhất là Vũ Nam chính mình sao mến yêu làm sao có thể xét đoán chính xác dược.
Vũ Nam khờ khạo trong nhận xét, chàng vô tình đưa mình theo bàn tay dụ dỗ của Dung Nghị Sự ngộ nhận đáng tiếc hôm nay sẽ đưa chàng đến đâu? Khi tình cảm đang rẽ vào hướng khác. Rồi đây trong cuộc tình này chàng sẽ vui hay buồn? Hạnh phúc trọn vẹn hay tâm hồn rã rời thương tích. Không ai dám khẳng định điều ấy vì ngày mai là ngày mai.
Hơn 2 tuần sau đó, Dung Nghi luôn luôn có mặt trong phòng Vũ Nam để cùng chàng vui vẻ tình nghĩa vợ chồng. Tuy không chính thức nhưng cả 2 đều hy sinh lo lắng cho nhau không khác gì những cặp vợ chồng son trẻ khác.
Vũ Nam trẻ ra vì hạnh phúc thoải mái cùng người yêu. Dung Nghi tập tính đơn giản dịu hiền cho người yêu vừa ý. Vũ Nam rất hài lòng về người yêu mình. Mộng Nghi đem lại cho chàng giây phút yêu đời không the chán ngán được.
Dung Nghi trong lốt Mộng Nghi, nàng thật sự yêu Vũ Nam và mong có 1 đứa con cũng chàng để tình cảm sẽ bền vững vì có sợi dây ràng buộc giữa 2 bên. Nàng không muốn Vũ Nam thuộc về ai ngoài nàng. Vì mang hòai vọng ấy, nàng tìm mọi cách gần gũi và cho Vũ Nam không có thì giờ để suy tư và có mặt ở nhà nàng trong bất cứ trường hợp nào.
Trong khi đó, Mộng Nghi vò võ 1 mình trong căn phòng cô đơn. Nàng trông Vũ Nam từng ngày , từng giờ lặng lẽ đi quạ Nàng không đè nén được sự nhớ thương nên thổ lộ tình cảm ấy với Đình Nghi voi nét mặt bối rối ngượng ngập:
- Đình Nghi à, em có gặp Vũ Nam thường không?
Đình Nghi nheo mắt :
- Ông ấy đang làm ở bệnh viện em vừa thực tập nè, có gì không?
Mộng Nghi mừng lên mặt :
- Lâu quá, anh ấy không đến thăm chị, nên chị muốn biết vậy thôi?
- Có gì em nhắn cho!
- Em có gặp... em nói chị muốn gặp anh ấy tại nhà mình. Chị muốn cho anh ấy biết 1 tin quan trọng.
Đình Nghi cười:
- Nói luôn để em thông báo cho tiện
- A! Không nói được…em cứ bảo vậy là anh ấy biết ngay.
- Sao chị không đến nhà anh ấy báo tin?
Mộng Nghi ngập ngừng đáp nhỏ :
- Không biết anh ấy còn thương chi không, sợ đến anh phiền. Vả lại, anh Nam không đến tìm chị…chị lại đến ảnh, còn gì giá trị của mình. Có lẽ anh Nam không yêu chị thật lòng, Đình Nghi ạ.
Chàng nhìn chị như dò xét 1 cách chính xác, bởi mắt chị thâm quầng và buồn hơn bao giờ. Đình Nghi thấy chị Ốm đi
…..THIEU TRANG 130 VA 131….
Chàng ra dấu cho Vũ Nam theo chàng ra hành lang nói chuyện:
- Sao 2 tuần nay mày không đến nhà tao?
Vũ Nam nhớ lời dặn của Mộng Nghi, chang khẽ bảo :
- Tao bận . Có gì không?