
ho con chưa ? Nghe cô bảo sữa sắp hết.
Mộng Nghi gật đầu:
- Mua rồi hồi trưa . Mình lo cho nó từ chút . Thằng bé nghĩ cũng có phước . Tuy không có cha, cậu và ngoại, nhưng nó được cô thương và Thanh Thanh hết lòng lo lắng . Nếu không, mình khó lòng mà nuôi nó bầu bĩnh như bây giờ.
Thanh Thanh cười:
- Có thằng bé, cô cực tối ngày, vậy mà thích lắm . Cô bảo cô có một mình buồn . Hai anh thỉnh thoảng về một đôi ngày rồi lại đi . Nếu không có tiếng cười của Nghi và tiếng khóc của thằng bé, nhà hiu quạnh đến dường nào.
- Chứ không phải mẹ con Nghi là của nợ, muốn tống đi không biết nói làm sao phải không ?
- Nếu muốn thì đuổi đại chứ có khó gì đâu, nhưng tội nghiệp chút chút thôi.
Cả hai cười vang trong gió...
Cô ẵm con Mộng Nghi ra đón nàng . Cô cười:
- Nè, Thanh Thanh ! Cười quá coi chừng ế chồng đó nha.
- Ế thì ở vậy nuôi Bảo Nghi phụ mẹ nó, có sao đâu ngoại sợ . Phải không con ?
Mộng Nghi đỡ con và hỏi nhỏ:
- Ở nhà, Bảo Nghi có làm xấu ngoại không, hả con trai ?
Cô cười đáp:
- Không có làm xấu ngoại, làm xấu cậu thôi . Tấn Trung và Tấn Hưng vừa về là nó làm cho một chập... xấu ơi là xấu.
Mộng Nghi cười theo:
- Con trai làm xấu quá, ngoại không thương nữa sẽ đuổi, không biết ở đâu à.
Cô đi theo sau Mộng Nghi, cười:
- Con lo cho nó đi . Cô chuẩn bị cơm nước.
Thanh Thanh xen vào:
- Má chứ sao cô ! Mộng Nghi bằng lòng nhận cô làm má rồi, cô vui không ?
Cô cười lên mắt tỏ vẻ bằng lòng:
- Mộng Nghi ! Có thật con muốn làm con cô không ?
Mộng Nghi ôm choàng cô bằng cánh tay còn lại:
- Dạ, con bằng lòng, má má vui lắm chứ ?
Chớp chớp mi mắt cho nỗi xúc cảm bớt đi, cô bảo:
- Má rất vui nếu con làm con gái má.
Thanh Thanh cười và bỏ vào trong.
- Trung, Hưng ơi ! Anh ở đâu thế ? Thanh Thanh nè, không ra mừng em sao ?
Tiếng cười nói vang vang trong phòng khách . Mộng Nghi bước vào . Trước mắt nàng là hai thanh niên to con trắng và cùng cao như nhau như nàng với Dung Nghi vậy.
Má má bước đến bảo:
- Trung Hưng ! Hôm nay Mộng Nghi bằng lòng làm em hai con rồi đó . Từ đây, chúng ta có bổn phận với nhau, các con đồng ý không ?
Tấn Hưng cười bước đến bên Mộng Nghi, nựng thằng bé và bảo:
- Em là em gái anh rồi ha . Chúng mình cùng vui buồn và lo cho má . Em vui không ?
Mộng Nghi vuốt tóc con và bảo:
- Dạ vui . Em cám ơn má và các anh đã lo lắng và thương yêu em . Nếu không, em khổ biết chừng nào.
Trong khi ấy, Trung đứng nhìn Mộng Nghi trân trối . Thanh Thanh tới nhéo tay chàng:
- Anh không bằng lòng sao yên lặng vậy ?
Trung cười nhẹ:
- Má bằng lòng, Mộng Nghi đồng ý, Hưng không phản đối, thì anh lấy lý do gì không thích chứ ? Em hay thắc mắc quá vậy, ma nữ ?
- Sao anh không nói gì với Mộng Nghi hết vậy ?
- Cần gì nói . Mộng Nghi nhìn cũng đoán được ý anh . Mộng Nghi là một cô gái thông minh hiếm có, em không thấy sao ? Nhưng Mộng Nghi có giống tính em không ?
Hưng xen vào:
- Giống tính hung dữ phải không ?
Trung cười bảo với Mộng Nghi:
- Em đừng giống nét hung dữ của "ma đầu" này nhé, Mộng Nghi . Ế chồng cũng vì tính nết ấy đó.
Mộng Nghi nhìn Thanh Thanh đang đánh vào vai Trung lia lịa, nàng mỉm cười . Nét mặt đều đặn, dáng thon thả mỏng manh trong mắt Trung, anh im lặng chịu đòn nhìn nàng . Mộng Nghi quay đi và ôm con vào phòng, sau khi thưa với má má:
- Con xin phép được về phòng ru con ngủ, chút con trở xuống nha má.
- Con lo cho Bảo Nghi đi . Má chuẩn bị cơm, tối quá rồi.
Trung nhìn theo Mộng Nghi thở dài . Hưng cười:
- Má à ! Hình như anh Trung muốn mẹ nhận Bảo Nghi làm cháu nội ấy !
Thanh Thanh xen vào:
- Mộng Nghi là con sò đấy, sống như nữ tu không bằng . Chưa khi nào nàng ban cho ai nụ cười hay cái gật đầu để nhận cuộc du ngoạn, ở đó mà ham.
Trung cười:
- Biết đâu anh sẽ là người hân hạnh được may mắn ấy thì sao ?
Má cười:
- Nếu được vậy má cũng mừng . Má thích Mộng Nghi, tuy có con nhưng đẹp, đàng hoàng, hiền hậu . Má chịu lắm.
Tấn Hưng cười:
- Má không chịu cho con cưới Diễm Chi sao ?
- Chịu chứ . Ai thích đâu má cưới đó . Nhưng má thích Mộng Nghi ở đây luôn, bởi tính nết Mộng Nghi hợp ý má hơn.
Thanh Thanh cười:
- Chưa biết Mộng Nghi có bằng lòng không, mà má tính nghe ham quá . Anh Trung xét lại mình, xem khả năng chinh phục đủ đem thắng lợi về mình không ?
Giọng ấm áp, Trung đáp:
- Anh nhờ em một tay, sẵn lòng không ?
- Dĩ nhiên . Lo lót gì đây ?
- Có quà đặc biệt nếu thành công.
Tiếng cười vang vang như muốn xóa đi nỗi buồn in trên Mộng Nghi từ ấy.
Mộng N