XtGem Forum catalog
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322733

Bình chọn: 7.5.00/10/273 lượt.

t tròn hay méo mà giành phần rồi hả . Tôi chưa hề yêu ai ở trường mình . Còn đối với hai bà này, tôi chưa biết tim mình có rung động được không... Nhưng nếu có mà mấy bà không liếc mắt đưa tình thì đành chịu vậy, chứ không trách cứ gì ai.

Cả ba gật đầu đồng ý điều kiện trên . Đình Nghi bước ra với Dung Nghi, nàng gọn gàng trong bộ đồ trắng ngắn đẹp, có vẻ oai hùng như một chiến sĩ . Dáng vóng nàng thật dễ thương.

Nàng gật đầu chào ba chàng rồi quay sang qua Đình Nghi:

- Nè, Đình Nghi! Mi không mời ba anh sang phòng ăn đi. Hơn mười hai giờ rồi, xem chừng bao tử cắn bụng rồi đấy, ông em ạ.

Đình Nghi vui vẻ:

- Chị mời chị Mộng Nghi ra đi... Còn ba ông này để em lo.

- Bà ấy phải ra thôi, vì đợi mi đói bụng thấy mồ hà . Chưa phạt mi là phước đó.

Trọng Văn nhã nhặn đáp:

- Tại tụi này đó, Dung Nghị Chứ Đình Nghi đón đúng giờ . Ba chúng tôi xin lỗi Dung Nghi nha.

Dung Nghi nhìn Trọng Văn cười tự Nhiên:

- Lỗi phải gì ? Nhưng hứa giờ giấc phải đàng hoàng . Về trễ quá, mẹ tôi lo lắng tội nghiệp . Vì Đình Nghi lái xe bạo lắm, mẹ tôi sợ tai nạn.

Dung Nghi kéo ghế mời bạn bè, nàng xuống bếp đem đồ ăn lên. Mộng Nghi thướt tha trong bộ đồ tím kiểu đơn giản nhưng dễ thương. Mái tóc xõa dài quá eo lưng nhưng mượt mà . Mới nhìn vào, ai cũng thích thích bởi dáng mỏng như sương, đôi mắt to mới nét mặt hiền lành . Nàng đến bên bàn ăn, sắp xếp đồ ăn thứ tự . Nàng nhìn ba anh chàng đang nhìn mình trân trối, giọng nói nhẹ nhàng khẽ bảo:

- Các anh học cùng lớp với em tôi à ?

Vũ Nam qua phút giây bàng hoàng, sửng sốt, chàng mỉm cười đáp:

- Chúng tôi đều là bạn chung trường của Đình Nghi, Mộng Nghi ạ.

Trọng Văn tiếp:

- Đâu là Vũ Nam và Khiết Nam. Còn tôi là Trọng Văn. Hai anh học năm thứ sáu, chỉ có tôi là học năm thứ hai với Đình Nghi thôi. Hai anh còn một vài tuần nữa ra trường rồi . Chỉ còn tụi này... còn dài quá.

Mộng Nghi an ủi:

- Trước sau gì mình cũng đạt được mục đích sau cùng... chỉ cần cố gắng và kiên nhẫn một chút thôi. Hai anh đều tên Nam, bộ song sanh như chúng tôi sao?

Vũ Nam nhìn Khiết Nam với cái đầu nghiêng nghiêng cố hữu, chàng đáp:

- Mộng Nghi à! Chúng tôi không cùng cha mẹ, cũng không sinh chung một ngày như Mộng Nghị Nhưng chúng tôi đến đây cùng một mục đích. Mộng Nghi hết thắc mắc chưa?

Mộng Nghi nhìn Vũ Nam hỏi:

-Anh là Khiết Nam à

Khiết Nam đáp thay Vũ Nam:

-Tôi là Khiết Nam. Còn hắn là Vũ Nam. Có gì không Mộng Nghi?

đạ không, tôi muốn biết từng anh để gọi nhau khôgn lầm lẫn vậy tho6i.

Trọng Văn đứng dậy đỡ thức ăn Dung Nghi đem đến. Nàng nhìn anh, cười vui vẻ.

Bà Vũ Nghị bảo:

-Chúng ta dùng bữa cơm thân mật, tuy không được thịnh soạn lắm. Mong các cháu nhận cái tình của bác thôi nhé.

Trọng Văn cúi đầu thưa:

đạ, tụi cháu cám ơn bác. Ở nội trú làm gì được phần cơm như bác chọ Được thế này là quý lắm rồi.

Dung Nghi lẹ miệng:

-Nếu được như thế này là tha hồ cho các anh giành lộn phải không?

Mộng Nghi cười mỉm:

đung Nghi! Làm sao em biết ở nội trú các anh giành ăn như vậy?

Dung Nghi cười đáp lại. Vũ Nam xen vào:

-Chắc Dung Nghi lấy kinh nghiệm bản thân phải không? Dung Nghi dùng chữ "giành" hơi quá đáng. Chỉ có...

Dung Nghi cướp lời:

-Chỉ có giựt thôi hả ?

Đình Nghi cười:

-Vũ Nam! Khiết Nam! Tụi mày không cài lại chiếc miệng xinh xắn ấy đâu?

Dung Nghi hỏi:

-Bộ hai anh song sinh à?

-Tụi này muốn như Dung NGhi, nhưng chưa kịp làm giấy tờ nên đi lộn chỗ, mỗi đứa một cha một mẹ riêng.

Trọng Văn xen vào:

đung Nghi! Tụi nó chưa làm thủ tục kịp nên muốn nhờ Dung Nghi, Mộng Nghi làm giấy tờ nhập khẩu giùm. Em thấy sao?

Dung Nghi mạnh dạn bảo:

-A ha... Trọng Văn! Muốn là quyền của mọi người, còn được hay không là do bàn tay của thượng đế chỉ đạo, phải không?

-Nhưng Dung Nghi là bàn tay của thượng đế, Dung Nghi chỉ ai là người ấy vui lắm đó.

Bà Vũ Nghị cưỜi:

-Nè, các cháu ăn đi, ơ/ đó mà suy diễn. Mộng Nghi! Con ăn đi chứ.

Mộng Nghi cúi đầu nhẹ nhàng đáp:

đạ, mẹ để con.

-Vũ Nam! Anh ngồi cạnh đó sao không biết ga-lăng cho Mộng Nghị Tệ thật.

Trọng Văn nhìn nét bẽn lẽn của nàng, chàng cười:

đdình Nghi thông cảm. Hôm nay có lẽ Vũ Nam hơi khớp, vì từ lúc vào đến giờ hắn như mất thần bởi MỘng Nghi đã cướp đi linh hồn hắn còn đâu?

Mộng Nghi nhìn Trọng Văn như trách móc:

-Anh Trọng Văn! Anh làm như em là quỷ dữ dễ cướp linh hồn anh Vũ Nam. Chứ không phải em khôgn đáng cho anh ấy tiếp xúc sao?

Dung Nghi cười:

-Mộng Nghi! Ai cũng có vẻ đẹp cả. Nam đẹp theo nam, nữ đẹp theo nữ. Nam dữ dằn, nữ cũng chanh chuạ Mỗi người một đặc tính, phải không Khiết Nam.