Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326960

Bình chọn: 7.00/10/696 lượt.

ấy!”

Sau khi tin nhắn gửi đi, Hoắc Lệ Minh không thấy Liên Gia Kỳ trả lời, cô
linh cảm đã có điều gì chẳng lành. Vì cô biết hôm nay là sinh nhật của
bà Liên, Liên Gia Kỳ sẽ từ Hồng Kông về để chúc mừng sinh nhật mẹ. Anh
tuyệt đối sẽ không chuyển tin nhắn sang hòm thư điện tử hay để trợ lý
nghe điện thoại giúp như khi bận họp. Anh luôn trả lời ngay tức khắc.
Nhưng hôm nay, anh không trả lời là vì lí do gì?

Thầm linh
cảm chưa biết chừng đã xảy ra chuyện nhưng lại không biết nghe ngóng ở
đâu, trong lòng cô thật không thể yên tâm được. Hoắc Lệ Minh bứt rứt
suốt một ngày, cuối cùng không chịu nổi, buổi tối, sau khi rời khỏi nhà
họ Hoắc, cô bèn đến nhà họ Liên để xem tình hình thế nào.

Theo dự tính ban đầu của Hoắc Lệ Minh , cô không định vào nhà mà chỉ muốn
bảo lái xe lái một vòng quanh nhà họ Liên mà thôi. Nếu Liên Gia Kỳ không xảy ra chuyện, lúc này ắt có thể nhìn thấy anh ở phòng ăn với ba mặt là tường thủy tinh. Có lẽ, cả gia đình họ đang quay quần bên bàn ăn. Như
vậy, cô có thể yên tâm rời đi. Nhưng nhìn từ xa, cô chỉ thấy nhà cửa tối om, không một bóng người. Lòng cô thầm nghĩ, chuyện đáng sợ đã thật sự
xảy ra rồi ư?

Quả nhiên, cô xuống xe gõ cửa, bảo mẫu mặt mày ủ rũ đi ra: “Hoắc tiểu thư, sáng nay, đại thiếu gia bị xe đâm, đang cấp
cứu trong bệnh viện. Ông bà chủ đều ở trong đó, đến giờ vẫn chưa về,
cũng không biết rốt cuộc tình hình thế nào rồi nữa.”

Hoắc Lệ
Minh lòng như lửa đốt, vội đến bệnh viện thì vừa đúng lúc bác sĩ bước từ phòng phẫu thuật ra. Cô đứng ở góc hành lang cùng “nhìn” rõ mồn một
từng lời bác sĩ nói. Trong giây lát, cả người cô như bị nước lạnh dội
xuống, từ đầu đến chân tê cứng. Ngay người ở đó mất một lúc lâu, Hoắc Lệ Minh mới dần dần tỉnh táo lại. Cô bước vào hành lang, bà Liên ngất xỉu
đã được y tá dìu đi. Ông Liên Thắng Kiệt và Điền Điền đều ngồi ngoài
phòng hồi sức cấp cứu nhìn Liên Gia Kỳ đã được chuyển từ phòng phẫu
thuật nào đó. Cô nghĩ ngợi rồi không đến đó ngay mà quay người lao ra
khỏi bệnh viện rồi bảo lái xe chở cô về nhà họ Hoắc.

Hoắc Lệ
Minh trở về thì vào thẳng phòng Hoắc Khởi Minh. Anh ta đang chọn lựa
quần áo chuẩn bị ra ngoài, miệng còn huýt sáo, tậm trạng cực kì vui vẻ.
Thấy cô mặt mũi hằm hằm lao vào, anh ta vô cùng kinh ngạc: “Em làm gì
thế?”

Hoắc Lệ Minh nhìn thẳng vào anh ta, mắt không hề chớp
lấy một lần, từng chữ từng câu, nói: “Tại sao anh lại cho người lái xe
đâm Liên Gia Kỳ?”

Hoắc Lệ Minh nghe mà biến sắc. Anh ta không biết rốt cuộc sao Hoắc Lệ Minh lại biết chuyện này, nhưng bây giờ, anh
ta chẳng kịp suy nghĩ, phải phủ định tội danh này trước đã: “Em nói cái
gì? Sao Liên Gia Kỳ lại bị đâm xe? Chuyện xảy ra khi nào? Anh không biết gì cả.”

“Anh đừng giả vờ nữa. Sáng nay, sau khi anh đứng ở sau nhà gọi cú điện thoại đó không lâu thì Liên Gia Kỳ bị đâm xe.”

Hoắc Khởi Minh thầm nghĩ, có sơ hở ở đâu chứ?

Sáng sớm, ông già giáo huấn cho một trận chưa đủ, con bắt anh ta lên Sơn
Tây. Quá tức giận, anh ta chạy ra sau nhà gọi điện cho Long ca, giọng
vừa khó chịu vừa bực bội: “Công việc thế nào rồi. mau hành động cho tôi. Tôi tức không chịu nổi nữa rồi.”

Long ca nói với anh ta trên điện thoại là đang bám theo Liên Gia Kỳ. Anh vừa cùng một cô gái vào
một cửa hàng thời trang. Người của hắn ta đang đứng ngoài quan sát địa
hình, xem có cơ hội thích hợp là ra tay.

“Nếu được, chưa biết chừng chưa đến nửa tiếng nữa, Hoắc thiếu gia cậu có thể trút giận được rồi.”

“Tốt lắm. Anh phải tranh thủ thời gian làm sạch sẽ một chút.” Dừng giây lát, anh ta chẳng hề vui vẻ, nói: “Liên Gia Kỳ, lần này không khiến hắn xui
xẻo thì tôi không phải họ Hoắc.”

Khi đó, Hoắc Khởi Minh cố ý
ra sau nhà nói chuyện. Đóng hai lần cửa kính rồi, người trong nhà cũng
chẳng thể nghe thấy anh ta nói gì, còn bên ngoài chỉ là một thảm cỏ lớn, không cần phải lo bị người khác nghe trộm, có người đến gần là phát
hiện ra ngay, nhưng anh ta lại không ngờ đến Hoắc Lệ Minh. Nha đầu câm
điếc chết tiệt này, tuy thình giác không tốt nhưng thị lực lại rất tốt.
Cô không cần nghe, chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ta nói là có thể đọc hiểu được. Đương nhiên, dù khi đó Hoắc Lệ Minh “nhìn thấy” anh ta nói gì,
anh ta đều có thể phủ nhận. Cô lại không có máy ghi âm, có thể làm gì
được cơ chứ?

Thế nên, Hoắc Khởi Minh phủ nhận sạch sành sanh. “Anh gọi điện của anh, việc cậu ta bị đâm xe chẳng có liên quan gì đến
anh cả. Em đừng ăn nói linh tinh. Nếu không có chứng cứ, phát ngôn bừa
bãi, anh có thể tố cáo em tội phỉ báng đấy.”

Hoắc Lệ Minh vô
cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì. Đúng là cô không có chứng cứ chứng minh vụ tai nạn là do Hoắc Khởi Minh sắp đặt. Anh ta sống chết không chịu thừa nhận thì cô cũng chẳng có cách nào. Lúc này, cô càng
nghĩ lại càng hối hận. Tại sao cứ chần chừ lâu như vậy mới nhắn tin cảnh báo cho Liên Gia Kỳ. Nếu cô nhắn sớm hơn một chút, như vậy, anh ấy sẽ
không bị anh hại thành ra như thế!”

Hoắc Khởi Minh hoảng hốt: “Em nói cái gì? Em gửi


XtGem Forum catalog