Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324564

Bình chọn: 9.00/10/456 lượt.

tin nhắn cho Liên Gia Kỳ? Em nói gì với cậu ấy?”

Vẻ mặt thất sắc sợ hãi của anh ta đã lọt vào mắt Hoắc Lệ Minh. Điều đó
càng chứng thực nghi ngờ của cô với anh ta. Cô cười lạnh lùng: “Nếu như
chuyện này thật sự không liên quan đến anh, vậy thì nội dung tin nhắn em gửi cho anh ấy có liên quan gì đến anh chứ?”

Hoắc Khởi Minh
tức giận gầm lên: “Đầu mày nhồi toàn bã đậu hả? Liên Gia Kỳ vừa bị tai
nạn, nếu trước đó mày gửi tin nhắn bảo nó tao muốn đối phó với nó,
người ta đọc được sẽ nghi ngờ tao.”

Gầm lên rồi, anh ta liền
giận dữ giơ tay tát thẳng vào mặt Hoắc Lệ Minh. Lúc này, anh ta thật sự
muốn ăn tươi nuốt sống cô. Kế hoạch vốn vô cùng chu toàn và bí mật của
anh ta đã bị con nha đầu chết tiệt này làm lộ. Nếu người nhà họ Liên
phát hiện ra, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến vụ tai nạn xe.

Đến lúc đó, anh ta sẽ gặp phiền phức lớn.

Bị một cái tát, Hoắc Lệ Minh cũng hét lên: “Nghi ngờ anh cũng đúng thôi.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Anh vừa nói muốn khiến Liên Gia Kỳ
xui xẻo, anh ấy lập tức bị đâm xe. Hoắc Khởi Minh, anh dám nói chuyện
này không liên quan gì đến anh sao?”

Tiếng cãi cọ của hai an
hem khiến Chủ tịch Hoắc không thể không để ý. Ông đứng trước cửa phòng
nhìn hai đứa con mình đang hằm hằm nhìn nhau thì cất giọng uy phong:
“Hai đưa làm gì thế? Có chuyện gì mà cãi nhau như vậy?”

Hoắc
Lệ Minh kể rõ nguyên nhân với Chủ tịch Hoắc xong, lông mày ông như muốn
dựng đứng lên. Chủ tịch Hoắc bảo con gái về phòng nghỉ ngơi rồi gọi con
trai vào phòng đọc sách nói chuyện riêng. Đóng cửa lại, ông hỏi thẳng
luôn: “Có phải Liên Gia Kỳ bị tai nạn xe lo do con bảo người làm không?”

Lúc này, Hoắc Khởi Minh đang rối bời nhưng vẫn phủ nhận theo bản năng:
“Không liên quan gì đến con. Lệ Minh nhìn nhầm nên nói linh tinh đấy ạ!”

“Con phải nói thật. Đừng có giấu bố. Bây giờ, tin nhắn của Lệ Minh đã ở
trong di động của Liên Gia Kỳ. Nếu ông Liên Thắng Kiệt phát hiện ra,
nhất định sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Cảnh sát có thể đến tìm Lệ Minh
bất cứ lúc nào. Khi đó, Lệ Minh nói gì với cảnh sát, trong lòng con biết rõ nhất.”

Hoắc Khởi Minh hiểu rõ, bây giờ, anh phải nhờ bố
giúp giải quyết tai họa do em gái gây ra. Cuối cùng anh ta đành thừa
nhận: “Bố, con đã bảo người đâm xe vào Liên Gia Kỳ.”

Tuy Chủ
tịch Hoắc cũng đoán chuyện này do con trai làm nhưng trong lòng còn hy
vọng anh ta không hồ đồ đến như vậy. Lúc này, nghe chính miệng anh ta
thừa nhận, ông nổi cơn lôi đình, tát ngay cho anh ta một cái: “Mày đúng
là đồ khốn nạn. Mạng người quan trọng như vậy mà mày dám làm cả chuyện
này.”

Hoắc Khởi Minh ôm mặt phân bua: “Bố, con cũng vì bị
Liên Gia Kỳ làm cho tức quá nên mới muốn dạy cho nó một bài học thôi.
Con đã dặn người ta dặn người ta không được đâm chết nó, chỉ muốn cho nó nếm chút mùi đau khổ là được.”

Chủ tịch Hoắc im lặng không
nói nên lời. Sau một hồi suy nghĩ, ông gọi mấy cuộc điện thoại để thăm
dò vết thương của Liên Gia Kỳ. Kết quả nhận được khiến ông thở phào nhẹ
nhõm. Còn may, chưa mất mạng. Nhưng chàng thanh niên mà ông từng đánh
giá cao và tôn trọng không những biến thành người thực vật mà còn bị mù
nữa. Tất cả đều là nghiệp chướng do thằng con trai không ra gì của ông
gây ra. Nhưng dù con trai có không ra gì, rốt cuộc vẫn là con trai ông.
Ông chỉ có mỗi nó, không thể giương mắt nhìn nó bị cảnh sát bắt vào tù
được. Thở dài một tiếng, Chủ tịch Hoắc vẫn phải vì thằng nghịch tử này
mà hao tâm tổn sức.

Khi Hoắc Lệ Minh nghe bố dặn dò , mãi sau cô vẫn không thốt lên được lời nào. Rất lâu, rất lâu sau, cô mới lên
tiếng: “Bố, bố muốn con giúp anh che giấu chuyện này, nói dối trước mặt
cảnh sát sao?”

“Lệ Minh, dù sao Khởi Minh cũng là anh trai con. Con giúp nó lần này đi.”

“Nhưng bố, Gia Kỳ vô tội. Anh ấy vốn là một ngưới tốt, bây giờ bị anh hại
thành như vậy. Bố có biết không, Gia Kỳ có thể sẽ không tỉnh lại được
nữa. Dù tỉnh lại thì mắt anh ấy cũng không nhìn thấy gì nữa.”

“Bố biết. Chuyện của Liên Gia Kỳ đã thành ra như vậy, dù bắt Khởi Minh vào
tù thì cũng không bù đắp được. Hơn nữa, bây giờ Khởi Minh cũng biết sai
và hối hận rồi. Con cho nó một cơ hội đi.”

“Cho anh cơ hội ư? Vậy ai cho Liên Gia Kỳ cơ hội đây?”

“Lệ Minh, nếu Liên Gia Kỳ là bạn trai con, bố tuyệt đối không phải con giúp Khởi Minh. Nhưng bây giờ, cậu ta và con không còn quan hệ gì nữa. Khởi
Minh và con lại chảy chung dòng máu. Bố chỉ có một thằng con trai thôi.
Bố không thể bỏ mặc nó được. Con nghĩ cho bố một chút được không?”

Nói mãi, nói mãi, cuối cùng Lệ Minh đã bị bố thuyết phục. Cô miễn cưỡng gật đầu, đồng ý yêu cầu của ông.

Ban đầu, vụ tai nạn của Liên Gia Kỳ chỉ xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình thường, nhưng Điền Điền tìm thấy di động và phát hiện ra tin nhắn cảnh
cáo như vậy, rõ ràng đây không đơn giản chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên.
Ông Liên Thắng Kiệt đọc xong tin nhắn, lập tức báo cảnh sát. Bước đầu
tiên, bên phía cảnh sát tất nhiên là tìm Hoắc Lệ Minh để


Teya Salat