
ái gì cơ?”
Ông Liên Thắng Kiệt luôn cố chấn tĩnh, cuối cùng cũng không thể kìm chế được mình, cả người ông
lảo đảo. Bà Liên càng không thể chịu đựng nổi tin tức khủng khiếp này.
Hai mắt bà hoa lên, cả người mềm nhũn đổ vật xuống. May mà bác sĩ nhanh
tay, kịp thời đỡ bà.
Điền Điền đứng bên cạnh cũng dần dần
trượt xuống theo bức tường. Sức lực toàn thân cô như bị từng lời nói của bác sĩ rút đi, mất hết hồn phách, cô ngồi phịch xuống chân tường, không hề cử động. Mãi sau, cô mới bật khóc thê lương, tiếng khóc như răng cưa xe toạc màn đêm đen vô tận…
Tai họa ập đến hôm nay, Điền Điền mới thấu hiểu cái gọi là “họa vô đơn chí”. Hôm nay vốn là một ngày hạnh phúc, Liên Gia Kỳ muốn chính thức đưa cô về nhà, giới thiệu cô là
bạn gái với bố mẹ anh. Khi cùng nhau đi chọn váy, dù thế nào coo cũng
không thể ngờ rằng, chưa đầy nửa tiếng sau, Liên Gia Kỳ đã bị xe đâm
ngay trước cửa hàng đó. Một vụ tai nạn ngoài ý muốn khiến hạnh phúc vừa
chớm nở của Điền Điền bỗng chốc biến thành thảm cảnh nước mắt chảy thành sông.
Tai nạn xe! Bây giờ, Điền Điền vô cùng thống hận ba từ này. Năm cô mười tuổi, cuộc sống vốn vui vẻ của ba người nhà họ đã bị
hủy hoại bởi một vụ tai nạn. Mặc dù sau đó, cô biết đằng sau vụ tai nạn
có rất nhiều ẩn tình nhưng trong suốt một thời gian dài, cô đã từng hận
người lái xe mất tập trung mà gây nên tai nạn thảm khốc.
Lần
này, khi cô vừa mới bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc đầu tiên trong
tình yêu, tai nạn lại ập đến, khiến cuộc sống của cô một lần nữ bị đảo
lộn. Liên Gia Kỳ đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, không biết đến
khi nào mới tỉnh lại. Tỉnh lại rồi thì đôi mắt anh cũng vĩnh viễn mất đi ánh sáng, không thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc này được nữa.
Tại sao lại như vậy? Có phải ông trời cũng mù rồi không?Cô và Liên Gia Kỳ
vừa mới bắt đầu nắm tay nhau trên con đường hạnh phúc thì đã bị số phận
tàn khốc và thô bạo tách rời. Điền Điền ngồi thụp trong bệnh viện khóc
rất lâu, khóc đến mức cổ họng khản đăc rồi im bặt, khóc không thành
tiếng nữa.
Sau khi bà Liên ngất đi, bác sĩ đã tiêm cho bà một mũi an thần để nghỉ ngơi, tránh bị kích động một lần nữa. Ông Liên
Thắng Kiệt ngồi ngoài cửa phòng hồi sức cấp cứu, con trai ông đang nằm
trên giường bệnh trong phòng, chỉ cách ông một chiếc cửa sổ. Ông như già đi cả chục tuổi, những nếp nhăn như những vết dao cuộc đời rạch lên
trên gương mặt ông.
Thấy Điền Điền vẫn ở lại bệnh viện không
chịu rời đi, ông Liên Thắng Kiệt khuyên cô về nhà trước: “Cháu về thay
đồ rồi nghỉ đi một lát. Váy cháu dính đầy máu rồi.”
Bộ váy mà cô mặc vốn là màu trắng thuần khiết nhưng lúc này đã lốm đốm vết máu.
Màu đổ tươu ban đầu đã chuyển sang màu đỏ sẫm. Buổi sáng, Liên Gia kỳ
chọn cho cô bộ váy này. Ai ngờ lúc này nó lại dính đầy máu của anh.
“Về nhà đi. Cháu không về, mẹ cháu sẽ lo lắng lắm đấy! Tạm thời, Gia kỳ vẫn chưa tỉnh lại, cháu ở đâu cũng chẳng ích gì đâu.”
Tuy không làm được gì nhưng Điền Điền vẫn muốn ở bên Liên Gia kỳ, dẫu anh
vẫn còn hôn mê vô tri vô giác. Nhưng chiếc váy lốm đốm máu của cô quả
thật khiến ngưới khác chú ý. NGhĩ vậy, cô liền gật đầu: “Bác Liên, vậy
cháu về thay đồ rồi quay lại ạ!”
Từ bệnh viện bước ra,
Điền Điền vẫy một chiếc taxi về nhà. Trên đường về, cô có đi qua nơi xảy ra vụ tai nạn buổi sáng. Lòng cô đau nhói, khó khăn lắm nước mắt mới
khô, bây giờ lại lập tức trào ra. Đúng lúc ấy, bỗng nhớ lại một chuyện,
cô lập tức nói: “Bác tài, xin bác dừng xe lại.”
Điền Điền
bỗng nhớ ra, có thể di động của Liên Gia Kỳ bị đánh rơi quanh đây. Khi
sự việc xảy ra, vì mải cứu người nên chẳng ai để ý đến chi tiết đó. Lúc
này, cô ngĩ là mình phải tìm lại nó. Vì điện thoại là của Liên Gia Kỳ,
chỉ cần là đồ của anh thì cô không muốn để nó thất lạc.
Một
đêm không trăng, sao cũng chỉ lác đác, cửa hàng đã đóng cửa từ lúc chín
giờ, ánh đèn neon ở ngoài cũng tắt hết, chỉ có vài ngọn đèn đường lờ mờ, không hề dễ dàng cho Điền Điền tìm điện thoại. Điền Điền tìm ở mấy
vành đai xanh gần nơi xảy ra tai nạn. Vì anh sang không đủ nên cô rất
mất sức. Diện tích khu vực này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng
nhỏ, cây cỏ mọc um tùm, còn cả các loại hoa điểm xuyết nữa nên càng khó
tìm kiếm hơn.
Ban đầu, cô thử gọi điện vào di động của Liên
Gia Kỳ. Cô muốn phán đoán vị trí của nó qua tiếng chuông điện thoại
nhưng không gọi được, không mất mất liên lạc là do bị hỏng hay người ta
nhặt được nên đã tắt máy rồi. Nếu có người nhặt được thì chẳng phải là
uổng công phí sức cô tìm kiếm nãy giờ sao?
Nhưng Điền Điền
vẫn quyết định tiếp tục. Cô nghĩ, biết đâu chưa bị ai nhặt được thì sao? Dù thế nào, mình cũng phải tìm lại một lượt. Người oc công thì trời
không phụ, cuối cùng, Điền Điền cũng tìm thấy chiếc điện thoại dưới một
bụi cây. Màn hình đen xì, thảo nào không gọi được, không biết có phải là rơi bị hỏng rồi không. Cô thử bật máy lên, chiếc điện thoại vẫn hoạt
động bình thường. Có thể lúc rơi xuống bị va đập mạnh nên tự động tắt
máy.