pacman, rainbows, and roller s
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324650

Bình chọn: 9.5.00/10/465 lượt.

? Anh không muốn trả lời thì thôi vậy.”

Liên Gia Kỳ suy nghĩ mãi mới thong thả nói: “Điền Điền, thực ra, anh cũng
không biết trả lời thế nào. Ban đầu, anh chỉ đơn thuần là quan tâm đến
em. Lúc đó, anh còn nghĩ rằng cái chết của bố em là do em trai anh gây
ra nên anh luôn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lo lắng, săn sóc cho em,
không để em lầm đường lạc lối. sau đó, chân tướng sự việc đã rõ ràng,
nhưng anh vẫn không thể ngừng để ý đến em. Về sau, sự quan tâm đó dần
dần biến thành nỗi nhớ mong, biến thành một tình cảm khác. Em thấy đấy,
anh không biết tại sao mình lại thích em nữa. Anh chỉ biết kết quả chứ
không hiểu nổi quá trình. Câu trả lời như vậy có phải rất không lãng mạn không?”

Đúng là một câu trả lời không hề lãng mạn, nhưng
Điền Điền nghe mà ánh mắt sáng lên, hai má đỏ ửng. Thích một người vốn
là chuyện không thể ngăn nổi. Ban đầu, anh chỉ cho rằng mình có nghĩa
vụ, có trách nhiệm quan tâm chăm sóc cô. Đến cuối cùng, anh lại không
ngăn được mình nhớ mong cô. Suốt một quãng thời gian dài, cô luôn ở
trong trái tim anh. May mắn thế nào, họ lại cùng sánh bước bên nhau trên con đường tình yêu này.

Bất giác, Điền Điền nhớ đến xác suất tình yêu bốn mươi chín phần triệu đó. Xác suất nhỏ nhoi như thế, tựa
như một kỳ tích nhưng nó vẫn có thể xảy ra trong cuộc đời mỗi con người. Cô đã từng thầm hy vọng Liên Gia Kỳ là kỳ tích trong cuộc đời cô, bây
giờ, số phận đã an bài đúng như vậy khiến cô vô cùng mãn nguyện. Lúc
này, Điền Điền cảm thấy cô là người may mắn nhất, cũng là người hạnh
phúc nhất trên thế giới này.

Sau khi mang bộ mặt
với cái cằm thâm tím rời khỏi nhà hàng đó, Hoắc Khởi Minh lập tức lên xe gọi điện cho Long ca. Miệng anh ta vẫn còn mùi tanh của máu. Giọng anh
ta như rít qua kẽ răng: “Long ca, tôi muốn nhờ anh giúp tôi dạy dỗ một
người.”

Hoắc Khởi Minh do dự bấy lâu, tối nay bị Điền Điền
khinh mệt và bị Liên Gia Kỳ cho một cú đấm nên anh ta đã hạ quyết tâm.
Có điều, tuy quyết định trong cơn phẫn nộ cực điểm nhưng Hoắc Khởi Minh
vẫn chưa bị cơn giận làm cho mụ mẫm đầu óc. Anh ta nhất định làm việc
này nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ cho thật chu toàn.

Đầu tiên, anh ta yêu cầu Long ca không được để bất cứ ai biết giao dịch giữa họ.
Thậm chí, không để lộ chuyện này cho cả Tiểu Chu và La Thiên Vũ. Tuy họ
là bạn thân nhất của anh ta nhưng chuyện mạo hiểm càng ít người biết
càng tốt, để tránh họ khi nào đó lại nhất thời buột miệng nói ra gây
phiền phức cho mình.

“Long ca, chuyện này tốt nhất chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết. Tôi không muốn người thứ ba biết được.”

“Hoắc thiếu gia, cậu yên tâm. Tôi bảo đảm bên tôi tuyệt đối không để lộ nửa
lời. Nếu lộ ra ngoài, sau này tôi ra đường thì chỉ có bò bằng bốn chân
thôi.”

Nghe Long ca bảo đảm, Hoắc Khởi Minh mới bắt đầu cùng
anh ta bàn chi tiết cụ thể. Anh ta đã có sẵn kế hoạch và định bảo Long
ca tìm người lái xe tong Liên Gia Kỳ, tạo thành một vụ tai nạn. “Hãy làm cho giống một chút. Phải trông như một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Đừng để người khác nắm được bất kỳ manh mối nào.”

Long ca lại hỏi câu đó: “Vậy cậu muốn hắn chết hay sống?”

Hoắc Khởi Minh thật sự hận Liên Gia Kỳ chết đi được, nhưng làm anh ta mất
mạng thì lại là chuyện lớn. Anh ta đắn đo suy nghĩ, đăm chiêu một lúc.
Đâm chết Liên Gia kỳ không bằng đâm cho anh ta sống dở chết dở. Nếu nửa
đời còn lại, anh ta chỉ có thể nằm trên giường thì chẳng phải đau khổ
sống không bằng chết sao?

“Không cần đâm chết. Đâm cho sống dở chết dở là được rồi.”

“Được! Hoắc thiếu gia, tôi biết làm thế nào rồi. Cậu muốn khi nào ra tay?”

Hoắc Khởi Minh đã nghĩ rồi, muốn nhanh chóng tiến hành, càng nhanh càng tốt. Một là không trút được giận, anh ta sẽ vô cùng khó chịu; hai là tai nạn trong thành phố lớn cũng là chuyện rất phổ biến, không phải chuyện gì
quá đặc biệt. Nhưng anh ta vừa có chuyện không vui với Liên Gia Kỳ, bây
giờ bỗng nhiên xảy ra chuyện sẽ dễ bị người khác nghi ngờ. Suy đi nghĩ
lại, nếu thật sự có ý muốn trả thù đối phương, sao không tránh thời điểm này rồi hẵng rat ay, như vậy mới có thể tránh bị người khác để ý.

“Được rồi. Hoắc thiếu gia, cậu đợi hai ngày nữa xem tin trên báo nhé!”

“Long ca, chuyện này mà thành, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt. Lần
trước La Thiên Vũ trả anh bao nhiêu tiền, lần này, tôi sẽ chi gấp đôi.”

Long ca cười rất hài lòng: “Hoắc thiếu gia, vậy thì cảm ơn cậu trước nhé!”

Trưa hôm sau, Điền Điền và Liên Gia Kỳ cùng vào một cửa hàng bán đồ nữ mua
váy. Vì là lần đầu tiên chính thức ra mắt bố mẹ anh nên cô cực kỳ lo
lắng về ấn tượng ban đầu. Đến khi nhìn dãy trang phục sang trọng, cô
ngẩn ra không biết chọn bộ nào. May mà Liên Gia Kỳ đi cùng cô. Anh hiểu
rất rõ cô mặc gì mới phù hợp. Anh đưa tay lấy một chiếc váy xa tanh
trắng cho cô thử, quả nhiên rất đẹp. Chiếc váy trắng tung bay cùng mái
tóc đen bồng bềnh, người thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra.

Mặc chiếc váy mới, Điền Điền cùng Liên Gia Kỳ bước ra khỏi