
ài
đứng bên giận dữ chỉ thẳng vào Hoắc Khởi Minh nói: “Anh ta sàm sỡ cô gái này. Tôi đã tận mắt thấy anh ta xé váy của cô ấy.”
Sàm sỡ xé áo phụ nữ ở nơi công cộng là hành động thật sự khiến người khác phẫn
nộ. Nhất thời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên án về phía Hoắc Khởi
Minh. Vị giám đốc vừa cởi áo vest chuẩn bị khoác lên vai Điền Điền, vừa
dặn nhân viên lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Lúc này, Hoắc
Khởi Minh đã tỉnh táo hơn, biết mình gây ra chuyện lớn, vội nói: “Xin
đừng gọi điện báo cảnh sát. Tôi chỉ là nhất thời uống say nên mới thất
lễ. Tôi muốn xin lỗi cô gái này.”
Đương nhiên, vị giám đốc ướm hỏi ý kiến của Điền Điền: “Tiểu thư, cô có chấp nhận lời xin lỗi của anh ta không?”
Điền Điền vừa xấu hổ vừa giận dữ, liền lắc đầu mà chẳng thèm suy nghĩ, giọng cô run run: “Không! Tôi không chấp nhận. Xin hãy báo cảnh sát giúp
tôi.”
Trong không khí hỗn loạn đó, Liên Gia Kỳ đã đến. Vừa
bước vào nhà hàng, anh đã phát hiện ra bầu không khí bất thường liền đi
về phía đám đông. Khi thấy Điền Điền khoác áo vest của vị giám đốc, giận dữ nhìn Hoắc Khởi Minh, anh biết nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh lập tức rẽ đám đông, bước đến hỏi: “Điền Điền, sao thế này?”
Thấy Liên Gia Kỳ đến, Điền Điền òa lên khóc. Nước mắt cô rơi lã chã, vừa
thương tâm vừa ấm ức. Cô nấc nghẹn không thể nào thốt nên lời, chỉ biết
vùi mình trong lòng anh. Còn mọi người đứng bên, mỗi người một câu kể
lại cho Liên Gia Kỳ nghe chuyện vừa xảy ra. Nghe mãi, nghe mãi, sắc mặt
anh trở nên xám xịt. Quay lại nhìn Hoắc Khởi Minh, ánh mắt anh sắc tựa
dao, lạnh như băng.
Hoắc Khởi Minh bị ánh mắt này nhìn xoáy vào thì
cảm thấy mất tự tin. Anh ta muốn rời khỏi đây ngay, rời xa nơi thị phi
này nhưng tình hình bây giờ, anh ta muốn cũng không thể nào đi nổi. Vị
giám đốc đang gọi điện báo cảnh sát. Anh ta thực sự phiền não. Rượu đúng là thứu phiền phức, uống quá vài ly thành ra mất tỉnh táo, bây giờ nếu
thật sự bị Điền Điền tố cáo sàm sỡ mà bị bắt vào đồn cảnh sát thì thật
mất mặt.
May mà lúc này, Chủ tịch Hoắc, bố Hoắc Khởi Minh
bước ra ngoài tìm con trai mãi không thấy quay lại. Khi ông biết Hoắc
Khởi Minh lại gây chuyện thì tức đến dựng đứng cả lông mày lên. Ông cho
thẳng con trai một cái bạt tai trời giáng rồi phẫn nộ nói : “Mày đúng là đồ không ra gì.”
Đánh thì đánh, mắng thì mắng, con trai
không ra gì nhưng chủ tịch Hoắc vẫn không thể không lo. Ông dẫn Liên Gia Kỳ, Điền Điền và Hoắc Khởi Minh vào phòng riêng nói chuyện, hy vọng
Liên Gia Kỳ có thể nể mặt ông, thuyết phục Điền Điền đừng chính thức tố
cáo Hoắc Khởi Minh. “Gia Kỳ, hôm nay Khởi Minh cũng là uống quá nhiều
nên mới như vậy. Nó tuyệt đối không cố ý mạo phạm cô Diệp đây. Trừ khi
là kẻ ngốc, chứ bất kỳ người bình thường nào cũng không chọn một nơi
công cộng như thế này để sàm sỡ một cô gái cả. Cháu hãy nể mặt ông già
này, bỏ qua chuyện hôm nay được không?”
Liên Gia Kỳ trầm tư
một lúc: “Vâng. Chủ tịch Hoắc, cháu có thể nể mặt chú không truy cứu
chuyện này. Có điều, ở đây, cháu muốn làm một việc trước.”
“Việc gì?”
Liên Gia Kỳ không trả lời, ánh mắt lạnh lùng của anh chuyển hướng nhìn Hoắc
Khởi Minh đang cúi đầu đứng bên bố. Bỗng một cú đấm thật mạnh nhằm thẳng vào cằm khiến anh ta không kịp chống đỡ, loạng choạng ngã xuống.
“Cháu đã làm xong việc cần làm. Chủ tịch Hoắc, chuyện hôm nay dừng ở đây. Hy
vọng Hoắc Khởi Minh sẽ không có hành động như thế này lần thứ hai. Nếu
không cháu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Sau khi buông những câu này, Liên Gia Kỳ kéo tay Điền Điền, không thèm ngoảnh đầu lại, lập tức rời khỏi căn phòng đó.
Sau chuyện ầm ĩ như vậy, bữa tối vốn đã lên kế hoạch tỉ mỉ bỗng tan thành
mây khói. Sau khi trả vị giám đốc nhà hàng chiếc áo vest, Liên Gia Kỳ
lấy áo của mình để khoác cho Điền Điền rồi đưa cô về nhà.
Điền Điền hai mắt đỏ hoa vì khóc. Chuyện xảy ra ở nhà hàng khiến cô vừa tức
giận vừa đau lòng. Váy áo của mình lại bị một người đàn ông thối tha xé
rách ngực. Điều này đối với một cô gái trẻ mà nói thực sự là nỗi sỉ nhục quá lớn. Đây còn là bộ váy Liên Gia Kỳ tặng cô, cô muốn mặc tối nay để
cho anh ngắm, thế mà…
Liên Gia Kỳ an ủi cô: “Không sao. Sau này anh sẽ mua cho em bộ khác đẹp hơn. Đến lúc đó em lại mặc cho anh ngắm.”
“Em vốn muốn mặc hôm nay cho anh ngắm. Anh mà thấy đẹp thì mai em sẽ mặc
đến nhà anh. Thế này thì mai em không biết mặc gì để đi gặp bố mẹ anh
đây.”
“Không sao. Mai anh đến đón em sớm một chút, đưa em đi mua bộ váy mới thích hợp hơn rồi đến nhà anh.”
Điền Điền gật đầu rồi lại chần chừ, lo lắng: “Bố mẹ anh, liệu họ có không thích em không?”
“Không đâu. Anh đã nói rồi. Chỉ cần anh thích thì họ cũng sẽ thích.”
“Vậy anh…” Điền Điền kéo dài giọng, hai má đỏ ửng lên hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”
Liên Gia Kỳ sững người giây lát rồi tiếp tục mỉm cười: “Sao em lại hỏi thế?”
Điền Điền có chút thẹn thùng: “Có phải là rất ngây thơ không