Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 7.5.00/10/441 lượt.

>
Nói là tỉnh lại thì có phần miễn cưỡng, anh có thể mở mắt nhưng không có
nhận thức và phản ứng với tất cả mọi thứ xung quanh. Anh còn rất yếu,
không thể nói chuyện. Vài ngày sau, anh mới dần dần có cảm giác về thế
giới bên ngoài. Đôi mắt mất đi ánh sáng khiến anh mất phương hướng. Chỉ
có thể vô thức quay đầu về phía có âm thanh. Thấy con trai như vậy,
chiếc khăn tay lau nước mắt của bà Liên đã ướt sũng, nước mắt cứ thế
trào ra. Còn Điền Điền, nước mắt cũng không ngừng rơi.

Dần
dần hồi phục lại cảm giác với thế giới bên ngoài nhưng trí nhớ của Liên
Gia Kỳ hoàn toàn trống rỗng. Ban đầu, đến cả mình là ai, anh cũng không
biết. Anh không hề nhớ gì cả, giống như một đứa trẻ vừa mới chào đời cảm thấy thế giới xung quanh mình thật là lạ lẫm và hỗn độn.

Kiên nhẫn điều trị,sau một thời gian từ từ điều dưỡng,Liên Gia Kỳ đã dần dần khôi phục một phần trí nhớ.Anh nhớ ra người nhà nhưng không nhớ những
chuyện xảy ra gần đây. “Bố, con làm sao thế này? Sao trước mắt con lại
toàn là màu đen? Sao con không nhìn thấy gì cả?”

Trái tim ông Liên Thắng Kiệt như bị bóp nghẹt, dù trong lòng rất đau nhưng ỉ vào
viện. Vì tổn thương não bộ, máu tụ ép vào dây thần kinh thị lực nên tạm
thời không nhìn thấy gì. Vài tháng nữa, máu tụ tan dần thì sẽ ổn thôi,
con cứ yên tâm. Không sao đâu.”

Sau khi bàn bạc , vợ chồng
Liên thị và Liên Gia Ký đã thống nhất cách giải thích như vậy. Dù thế
nào, bây giờ vẫn là bước đầu trong thời gian bình phục của Liên Gia Kỳ,
họ không muốn để anh biết sự thật, không muốn anh phải chịu cú sốc nặng
như thế!

Vì còn trẻ nên cơ thể Liên Gia Kỳ có thể hồi phục
khá nhanh. Nhưng trí nhớ rõ ràng không được như trước đây. Anh không nhớ nổi rất nhiều chuyện, anh không gọi tên nổi rất nhiều thứ. Chẳng hạn,
khi anh khát muốn uống nước nhưng nói mãi mà không biết diễn đạt thế
nào: “Mẹ, con muốn uống…uống…uống…”

Anh không biết diễn đạt ý của mình lắm, giống như đứa trẻ vừa học nói, thậm chí còn không
bằng.Một đứa trẻ có thể học rất nhanh,nhưng một giây trước anh vừa học
từ “ uống nước” thì một giây sau lại quên ngay. Bác sĩ nói đây là hiện
tượng bình thường, bệnh nhân tỉnh lại sau khi hôn mê vì não bộ bị tổn
thương gần như phải trải qua quá trình học lại từ đầu, thích ứng lại từ
đầu.

Liên Thắng Kiệt buồn bã nói: “ Vậy hiện tượng này diễn ra bao lâu thì mới có thể bình phục hoàn toàn?”

“Khó nói lắm. Có người bình phục rất nhanh, cũng có người bình phục rất
chậm. Ông đừng vội, vội cũng không ích gì. Cứ từ từ thôi.”

Điền Điền là người mất kiên nhẫn nhất vì Liên Gia Kỳ không hề nhớ gì đến cô. Điều này khiến cô vô cùng buồn tủi. Hằng ngày, cô đều đến bệnh viện
thăm anh, cô ở cả ngày trong phòng bệnh, không rời nửa bước nhưng Liên
Gia Kỳ cũng không nhìn thấy cô. Có lúc, cô cũng cho anh ăn và uống nhưng anh nghĩ rằng cô là y tá nên lịch sự cám ơn. Điều này nư nhát dao đâm
vào tim cô, đau đớn vô cùng.

Hôm nay, thấy Điền Điền lại một mình trốn ngoài phòng bệnh khóc, Liên Gia Ký bước ra nói với cô:

“ Anh tôi đã không nhớ gì đến cô, thực ra cô cũng không cần phải đến nữa.”

“Không! Xin hãy cho tôi tiếp tục đươc gặp anh ấy. Tôi cầu xin anh.”

Liên Gia Kỳ thở dài: “Không phải tôi cố ý gây khó dễ cho cô mà vì muốn tốt
cho cô nên mới nói như vậy thôi. Bây giờ, tình trạng anh tôi đã như vậy, cô còn lý do gì để ở lại đây chứ? Cô còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội
khác.”

Lần trước, Điền Điền một mình dũng cảm đánh Hoắc Khởi
Minh, chuyện này khiến Liên Gia Ký đã thay đổi ấn tượng về cô. Bất luận
thế nào. Bất luận thế nào, cô cũng đã thay cậu ta làm việc cậu ta vốn
muốn làm. Một cô gái có thể làm được như vậy thật sự là rất hiếm có.
Liên Gia ký không còn thù địch với Điền Điền nữa nên tự nhiên cũng không gây khó dễ. Cậu chỉ muốn tốt cho cô. Cô vẫn còn trẻ như vậy, còn chưa
đến hai mươi tuổi, không có lý do gì bắt cô phải ở bên người anh mù lòa
của cậu cả đời.

Nhưng Điền Điền không để tâm đến ý tốt của
cậu ta mà vẫn kiên trì cố chấp: “Gia Kỳ nhất định sẽ nhớ ra tôi. Tôi tin là như vậy. Anh ấy nhất định sẽ nhớ ra. Đến lúc đó, anh ấy sẽ cần tôi
nên tôi nhất định phải ở bên anh ấy, không thể rời xa.”

Thực
ra, những lời như vậy, mẹ Điền Điền cũng đã nói với cô. Từ khi biết tình trạng vết thương của Liên Gia Kỳ, lòng bà Điền Quyên như có tảng đã lớn đè nặng. Đôi mắt Liên Gia Kỳ đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng, nửa đời còn
lại, cậu ta sẽ sống trong bóng tối. Vậy con gái bà sẽ thế nào? Người làm mẹ như bà không hy vọng con mình sẽ sống cả đời với một người mù. Không phải bà chê Liên Gia Kỳ mà chỉ không muốn con gái mình phải chịu ấm ức.

Nhưng Điền Điền không những không nghe lời nhắc nhở hàm ý của bà mà còn ngắt
lời bà: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Gia Kỳ vừa xảy ra chuyện, con đã lập tức bỏ đi. Như vậy, chẳng phải là quá bội bạc sao? Nếu đổi lại,
người xảy ra chuyện là con, Gia kỳ cũng sợ hãi né tránh, mẹ có cảm thấy
dễ chịu không? Hơn nữa, anh ấy thành ra như vậy, chủ yếu nguyên nhân là
vì con. Con


XtGem Forum catalog