Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324395

Bình chọn: 8.00/10/439 lượt.

sẽ không vì chuyện này mà rời xa Lien Gia Kỳ đâu. Tuyệt đối
không!”

Bà Điền Quyên thở dài: “Điền Điền, mẹ không phải là kẻ tiểu nhân hám lợi. mẹ chỉ sợ con vì chuyện này mà phải chịu khổ cả đời.”

Khổ! Đúng là lúc này, trong lòng Điền Điền rất khổ, vô cùng khổ sở! Trước
khi xảy ra vụ tai nạn, ngày tháng trước mắt cô vô cùng ngọt ngào; sau vụ tai nạn, tất cả chỉ còn là cay đắng. Đúng lúc cô nghĩ rằng mình là
người hạnh phúc nhất thì số phận lại đẩy cô vào hoàn cảnh đen tối. Nhưng dù cô khổ sở thế nào cũng không khổ bằng Liên Gia Kỳ. Cuộc đời anh đã
thay đổi hoàn toànsau vụ tai nạn này. Từ một người bình thường, khỏe
mạnh đã biến thành một người mù. Anh sẽ đối diện với sự thực thế nào
đây? Bất luận ra sao, cô cũng không thể để anh mọt mình đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy được.

Ngày thứ hai mươi tám sau vụ tai nạn, Liên Gia Kỳ đã nhớ ra Điền Điền. Hôm đó, khi ti vi trong phòng bệnh đang phát tin tức liên quan đến Tây Hồ, người dẫn chương trình
giới thiệu vào mùa hè, phong cảnh nổi tiếng ở Tây Hồ là hồ sen ở Tây
Viện đặc biệt thu hút khách du lịch. Tầng tầng lá sen xanh biếc phủ kín
mặt hồ, đã có những bông sen nở rộ kết thành khóm, khônt ít du khách
muốn hái.

“Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền, phong cảnh Khúc Viện giống như một bức tranh. Lúc này hính là thời điểm tái hiện lại quanh cảnh được miêu tả trong Hán Lạc Phủ thi tập. Có
điều, xin mọi người đừng nên ngắt sen, hãy làm một du khách văn minh.”

Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền. Hai câu thơ này lọt vào tai Liên Gia Kỳ, anh suy nghĩ hồi lau rồi lẩm bẩm: “Diệp…Điền Điền.”

Khi đó, Điền Điền đang ngồi lặng lẽ ở một góc phòng bỗng nghe Liên Gia Kỳ
gọi tên mình thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô thực sự kinh ngạc, vội
ngào đến ôm lấy đầu gối anh mà xúc động khóc: “Gia Kỳ, Gia Kỳ, anh nhớ
ra em rồi. Cuối cùng anh đã nhớ ra em rồi.”

Lúc này, trong
đầu Liên Gia Kỳ có vô số mảnh vụn kí ức bay qua bay lại, rất nhiểu ảnh
tượng, rất mơ hồ, chúng đan xen nhau hiện lên. Anh cố gắng nắm lấy từng
thứ một, dần dần kết hợp thành một phần kí ức. “Điền Điền… em… đã tặng
anh một chiếc khăn tay.”

Điền Điền mỉm cười, trào dâng nước
mắt: “Đúng rồi. Em đã tặng anh một chiếc khăn tay. Anh nhớ lại rồi. Vậy
anh có còn nhớ em nói chiếc khăn tay đó để tặng cho bạn trai em không?”

Nhờ Điền Điền gợi mở, Liên Gia kỳ đã nhớ lại: “Tối hôm đó, chúng ta cùng ngắm trăng bên hồ.”

Nụ cười hòa trong nước mắt, Điền Điền gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi. Tối
hôm đó, anh đặc biệt từ Hồng Kông bay về để gặp em. Ở dưới lầu, anh đã
nắm tay em. sau đó, chúng ta cùng đi ngắm trăng bên hồ. Anh còn nhớ
những điều này. Thật là tốt quá!”

Sau khi nhớ ra Điền Điền,
nhờ cô trợ giúp, trong một thời gian ngắn, kí ức của Liên Gia Kỳ đã khôi phục lại được rất nhiều. Bác sĩ không khỏi cảm động trước chuyện này:
“Sức mạnh của tình yêu quả là khó lường.”

Liên Gia Kỳ hồi
phục nhanh hơn dự kiến. Điều này khiến những người quan tâm, lo lắng cho anh vừa vui vừa mừng lại vừa thấp thỏm. Vì ngày một khỏe mạnh thì anh
lại ngày càng để ý đến thị lực của mình. Anh đã hỏi không chỉ một lần:
“Bao giờ thì cục máu tụ trong đầu tôi mới tan? Khi nào thì mắt tôi mới
có thể nhìn thấy mọi thứ?”

Bác sĩ thuận theo yêu cầu của gia
đình nên đã cùng họ nói dối, lời nói dối thiện chí, khuyên anh nhẫn nại
chờ đợi. Điền Điện vội an ủi: “Cục máu tụ trong não không tan nhanh như
thế đâu. Anh đừng vội, cứ nghỉ ngơi trước đã. Nghỉ ngơi tốt thì mới có
thể nhanh chóng bình phục được.”

Trung tuần tháng Tám, bác sĩ thông báo Liên Gia Kỳ có thể ra viện. Trước đó, vợ chồng Liên thị đã
cải tạo lại nhà khá nhiều để thuận tiện cho một người mù sinh sống.
Phòng của Liên Gia Kỳ càng được bài trí mới và cầu kỳ hơn, những góc
nhọn của dồ dùng gia đình và nhũng đồ dễ vỡ đều bị dọn đi để tránh cho
anh va phải. Sàn gỗ trong phòng cũng được trải một lớp thảm dày để ngộ
nhỡ anh có ngã cũng không bị đau.

Nằm viện bao nhiêu lâu,
Liên Gia kỳ về đến nhà nhưng chẳng hề có cảm giác về nhà. Tuy không nhìn thấy phòng thay đổi nhưng anh có thể cảm nhận được, đặc biệt là phòng
của anh. Chân vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại, anh đã thấy khác trước, mọi thứu thay đổi quá lớn.

Sau khi vào phòng, Liên Gia kỳ cứ im
lặng không nói gì. Anh ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ như người
mất hồn. Điền Điền bước đến, dịu dàng hỏi anh: “Có phải anh thấy buồn
chán không? Em lấy báo ra độc cho anh nghe nhé?”

Liên Gia kỳ
ngoảnh đầu về phía phát ra tiếng nói, trước mắt là một màn đen vô tận.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, màn đen đó vĩnh viễn không hề thay đổi. Anh
chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có giọng nói trong trẻo của Điền Điền như con gió nhẹ thoảng bên tai anh nhưng anh không nhìn thấy mặt cô, khuôn mặt
xinh đẹp như hoa phù dung đó. Cả buổi chiều, Điền Điền đều ở trong phòng với Liên Gia Kỳ, đọc báo , đọc tiểu thuyết cho anh nghe. Anh nghe mà
như không, dôi mắt không có tiêu cự vẫn cứ mơ hồ và mơ hồ…

Buổi


pacman, rainbows, and roller s