XtGem Forum catalog
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324370

Bình chọn: 9.00/10/437 lượt.

tối, sau khi Điền Điền về nhà, Liên Gia Kỳ mò mẫn đứng lên đi ra ngoài, Liên Gia Ký ở lại trong phòng chăm sóc anh vội bước đến ân cần hỏi:
“Anh, anh muốn đi đâu?”

“Có phải bố đang ở trong phòng đọc sách không? Anh… anh có chuyện cần tìm bố.”

“Anh, vậy anh ngồi đây đợi là được rồi. Em sẽ đi gọi bố đến.”

“Không, anh muốn tự đi. Em cũng không cần dìu anh, để anh tự đi.”

Liên Gia Kỳ cố ý đẩy Liên Gia Ký ra, tự mình mò mẫm bước về phía trước.
Ngoài màu đen ra vẫn chỉ là màu đen, mỗi bước anh đi đều chậm chạp và
chần chừ, hai tay giơ ra khua khoắng trong không khí, rờ rẫm xem phía
trước có thứ gì chắn trên đường đi của mình không. Thấy anh trai mù lòa
đi như vậy, lòng Liên Gia ký hoang mang, đau đớn không thể nói thành
lời, tròng mắt cay xè như có thứ gì đó cứ ứa ra.

Đây là lần
đầu tiên, Liên Gia Kỳ mò mẫn đi mà không có ai dìu. Từ phòng anh đến
phòng đọc sách có một hành lang và một khúc cua cầu thang. Trước khi bị
tai nạn, anh không cần đến hai phút là có thể đi hết đoạn đường ngắn
này. Nhưng bây giờ, anh đi mất gần mười lăm phút, có một lần suýt ngã.

Liên Gia Ký đi theo sau anh vội lao đến muốn đỡ nhưng bị anh giận dữ quát
ngăn lại: “Tránh ra. Anh nói rồi. Không cần ai dìu cả.”

Cuối
cùng, cửa phòng đọc sách đã ở trước mặt. Khi Liên Gia kỳ đẩy cửa, vợ
chồng Liên thị đang mặt mày ủ dột vì chuyện của cậu con trai cả. Bà Liên không kìm nén được lại rơi nước mắt, ông Liên Thắng Kiệt hút hết điếu
thuốc này đến điếu thuốc khác, vừa hút vừa thở dài. Sau khi cánh cửa
phòng bị đẩy ra, thấy Liên Gia kỳ một mình đứng ở ngoài, hai vợ chồng
đều giật mình kinh ngạc. “Gia Kỳ, sao con lại một mình chạy xuống đây?
Sao không có ai đi cùng con vậy? Con có bị va vào đâu không?”

Bà Liên vội chạy lại kéo cậu con trai vào phòng nhìn một lượt, giọng nghẹn ngào như đang khóc. Mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng khiến Liên Gia Kỳ dễ dàng biết được bố anh cahwcs cahwns đã hút rất nhiều. Anh còn nhớ bố vốn đã cai thuốc theo lời khuyên của mẹ, tại sao lại hút lại? Còn hút
nhiều như vậy, mẹ ở ocungf phòng mà không hề khuyên bố.

Từ
sau giây phút trở về nhà, Liên Gia Kỳ đã có cảm giác sự thay đổi của
ngôi nhà và vết thương của mình chắc chắn có liên quan mật thiết với
nhau. Trong bệnh viện, mọi người đều nói mắt anh sẽ không sao, chỉ tạm
thời không nhìn thấy thôi, qua vài tháng, máu tụ tan thì có thể lại nhìn thấy ánh sáng. Nhưng về đến nhà, căn nhà bị cải tạo gần như triệt để
khiến anh nghi ngờ. Không phải mắt anh chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi sao? Vậy tại sao còn phải phí tiền tốn sức cải tạo lại như vậy? Mọi chi tiết thay đổi trong phòng ngủ, đâu đâu cũng đều như để chăm sóc một
người mù không nhìn thấy gì.

Điều này nghĩa là gì? Lẽ nào, mắt anh không thể thấy lại ánh sáng nữa sao?

Ý nghĩ này khiến lòng Liên Gia kỳ trầm xuống. Anh sẽ mãi mãi là một người mù ư? Anh bị hoài nghi của mình làm cho phát sợ, lòng bàn tay toát cả
mồ hôi lạnh. Đến phòng đọc sách, Liên Gia Kỳ muốn đem mối nghi hoặc của
mình hỏi bố hòng tìm lấy câu trả lời chính xác. Tình hình trong này thêm một bước chứng thực sự ngờ vực của anh. Rõ ràng mẹ đã khóc, rõ ràng bố
đang lo lắng. Nếu vất thương thật sự đúng như lời bác sĩ nói thì họ
tuyệt đối sẽ không thở dài âu sầu đến như vậy.

Cơ thể hơi run rẩy, giọng cũng hơi run run, Liên Gia Kỳ nhìn vào màn đen dày đặc trước mặt, cất tiếng nói: “Bố mẹ, có phải mắt của con sẽ không nhìn thấy gì
nữa không? Xin bố mẹ nói thật cho con biết. Đừng nói dối con nữa.”

Bà Liên nghe mà lại không kìm được bật khóc. Liên Gia Kỳ bước đến đỡ vai
mẹ, cũng không kìm được nước mắt. Mắt ông Liên Thắng Kiệt cũng đỏ. Nếu
còn có thể giấu, ông thật sự không muốn nói cho con trai cả biết sự
thật tàn khốc này. , giấu được chừng nào hay chừng đó, cố gắng kéo dài
hy vọng của anh cũng có thể bớt cho anh vài ngày đau khổ. Nhưng thấy con trai cố chấp và kiên quyết một mình chạy xuống phòng đọc sách hỏi, ông biết mình không thể giấu được nữa. Cậu con trai này quả thực quá nhạy
cảm, cũng quá thông minh, muốn giấu anh lâu dài là chuyện không thể.”

“Đúng vậy. Gia Kỳ, chúng ta đã nói dối con. Mắt của con… bác sĩ nói đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng.”

Mặc dù đúng như mình nghi ngờ nhưng giây phút ghe được sự thật, Liên Gia kỳ vẫn khó mà chấp nhận nổi. Thế giới phút chốc xoay chuyển thành một hố
đen cực lớn nuốt chửng anh vào đó…

Sáng hôm sau, khi
Điền Điền chạy đến nhà họ Liên, cô phát hiện ra không khí nặng nề khác
thường, mọi người trong nhà đều ủ ê. Khi hỏi ra, cô mới biết Liên Gia Kỳ đã biết chân tướng sự việc.

“Từ tối qua đến giờ, nó không ăn uống gì, cũng không nói gì, ngồi im bất động như một pho tượng. Điền
Điền, cháu đi xem nó thế nào, xem có thể làm nó nói chuyện được không.
Cứ u sầu thế này thì sẽ sinh bệnh mất.” Bà Liên nói rồi nước mắt lại
trào ra.

Khi Điền Điền bước vào phòng Liên Gia Kỳ, anh đang
ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ giống như hôm qua. Ánh mặt trời
tháng Tám thật rực rỡ, giống như n