Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325051

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

Châu Âu, cực kỳ đẹp đẽ rồi quay về, để
cô vào đó một mình. Có người dẫn cô vào một phòng khách vô cùng tráng lệ như trong lâu đài thời xưa. Ở đây, đâu đâu cũng thoang thoảng hương
thơm. Vừa bước vào cô đã nhìn quanh tìm Yoyo và Lyly, hai người đồng
nghiệp ở một nơi xa lạ này cũng có thể coi là bạn bè. Trong lúc chờ đợi, cô bất chợt trông thấy Liên Gia Kỳ. Anh ăn mặc rất thoải mái, bận một
bộ đồ thể thao màu ghi, đang cười cười nói nói cùng hai người đàn ông
mặc com lê đi qua hành lang kính của vườn hoa đến phòng khách. Dường như họ vừa bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài.

Anh cũng trông thấy
cô. Hai ánh mắt không kịp phòng bị tình cờ gặp nhau.Anh nhướn mày, nét
mặt thảng thốt kinh ngạc. Cô cúi đầu, luống cuống định quay người bỏ đi. Điền Điền không ngờ tối nay lại tình cờ gặp được Liên Gia Kỳ ở đây. Nếu sớm biết thế này thì dù có cả nghìn tệ, cô cũng không nhận lời đến dự.
Đã vào giữa xuân, những chuyện xảy ra vào mùa đông năm ngoái đã qua được hai tháng rồi. Điền Điền cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng tình cờ gặp lại Liên Gia Kỳ, trong phút bàng hoàng, cô vẫn không biết nên đối diện
thế nào.

Suốt tám năm, cô coi anh ta là kẻ thù giết cha, đã
từng chửi, từng đánh anh ta, lại còn có ý muốn trả thù nữa. Còn bây giờ, biết là đã nhầm, nhưng khi gặp lại anh ta, cô vẫn không biết nên đối
diện như thế nào. KHông, cô thực sự không muốn đối diện,cô chỉ muốn né
tránh, giống như con đà điểu chẳng biết làm thế nào ngoài cách rúc đầu
xuống cát. May mà cuộc sống của anh ta và cô không có qua lại gì,chỉ trừ một nơi – chính là câu lạc bộ tennis đó. Hoắc Khởi Minh đã từng nói với cô rằng Liên Gia Kỳ là khách thường xuyên ở đây nên cô tuyệt nhiên
không đến nữa vì sợ gặp phải anh ta. Trước đây cô không sợ nhưng bây giờ cô thật sự muốn trốn chạy.

Né tránh thế nào cũng có lúc tình cờ gặp. Cô cắn môi bứt rứt. Sao cô lại nhận lời đi ăn bữa cơm chùa này
chứ? Sao cô lại quên rằng, tám năm sau, cô đã gặp lại Liên Gia Kỳ cũng
chỉ vì một bữa cơm chùa. Trong bữa tiệc của giới kinh doanh, tất nhiên
là anh ta có khả năng xuất hiện rồi. Nhưng cô nhất thời không nghĩ tới
điều đó mà chỉ quan tâm lì xì một nghìn tệ mà thôi. Nếu bây giờ gọi điện cho Jack nói cô không được khỏe phải về trước, liệu anh ta có mắng cô
một trận trận lên bờ xuống ruộng không nhỉ? Nhất định anh ta sẽ lại nói
cô không có nguyên tắc nghề nghiệp cho mà xem.

Sau khi trải
qua mùa đông lắm chuyện đó, tuy Điền Điền đã thêm một tuổi nhưng suy
nghĩ vẫn còn ngây thơ như trước. Oan gia ngõ hẹp tránh không nổi, cô
đành hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh rồi quyết định bước lên phía
trước. Cô sẽ ở lại, tiếp tục dự xong buổi tiệc này rồi mới đi.

Khách khứa nam nữ đan xen ngồi vào bàn tiệc. Lần này, chỗ ngồi của Điền Điền
không phải bên cạnh Liên Gia Kỳ mà là đối diện với anh ta. Khi ngồi
xuống, anh cố tình mà như vô ý liếc mắt nhìn cô, cô lập tức cúi xuống,
cố gắng né tránh ánh nhìn của anh. Cô cụp mi, nhìn xuống ngực mình. Cô
đang mặc một bộ váy đỏ, chuỗi hạt kim cương càng tôn lên làn da trắng
ngần như tuyết, bầu ngực cũng hơi nhô cao. Khi mặc bộ váy này để chụp
hình, cô không cảm thấy vấn đề gì. Nhưng vừa ngồi xuống, bị ánh mắt của
Liên Gia Kỳ ngồi đối diện quét qua, cô bỗng cảm thấy xấu hổ. May mà
chiếc váy này có một chiếc khăn choàng lụa màu đỏ phối cùng, cô lập tức
giả vờ lạnh kéo chiếc khăn che kín phía trước.

Bữa cơm này,
không cần phải nói cũng biết Điền Điền ăn chẳng lấy gì làm ngon miệng mà như ngồi trên bàn đinh vậy. Cô chỉ mong bữa tiệc này sớm kết thúc để về nhà. Người đàn ông trung niên bên tay trái còn liên tục chạm ly với
cô. Cô lịch sự nâng ly lên nhấp môi vài lần. Điền Điền không biết uống
rượu, người lại quá mệt mỏi, tuy chỉ uống hai ly vang nhưng cô cảm thấy
rượu đã bốc lên tận đầu mình rồi. Càng ngồi càng khó chịu, cô bèn đứng
lên đi ra nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, cô ôm lấy bồn rửa
tay, muốn nôn nhưng lại không nôn ra được, vô cùng khó chịu. Bụng cô
càng lúc càng đau hơn, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô nghĩ, hãy cố gắng thêm một lát nữa, nếu vẫn cảm thấy khó chịu thì hẵng xin về trước. Lấy lí do không được khỏe, có lẽ chủ bữa tiệc cũng có thể chấp nhận
được. Trốn trong này nghỉ một lát, khi Điền Điền định bước ra thì cửa
bỗng bị đẩy từ bên ngoài vào. Người thì muốn vào, người lại muốn ra.
Bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng lúc này, Điền Điền đang không
được khỏe, động tác chậm chạp và phản ứng không linh hoạt nên người ta
đẩy cửa vào, cô không kịp lui lại, bị đập ngay vào trán, “cộp” một
tiếng. Người mềm nhũn ra, trước mắt tối sầm lại, đầu óc trống rỗng, cô
ngã vật xuống đất.

Nhìn thấy Điền Điền bị ngất, cô người mẫu
Yoyo đứng ở cửa bàng hoàng giây lát. Sau đó, cô ta lập tức gọi lớn:
“Không hay rồi. Có ai không? Có người bị ngất.”

Điền Điền không rõ
mình bị làm sao. Sau khi ngã khụy xuống, cô không biết gì nữa, cả người
rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Trong đầu cô vang lên tiếng kêu cảnh báo, cả người mềm nhũn như sợi bún, chẳng có chút sức lực nào, cảm giác rất


XtGem Forum catalog