XtGem Forum catalog
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325134

Bình chọn: 8.5.00/10/513 lượt.

lạnh, lạnh đến phát run lên.

Trong lúc đầu óc mông lung, cô cảm thấy có không ít người vây quanh mình. Vô số khuôn mặt lướt qua
nhưng lại rất mơ hồ, cô không phân biệt được ai với ai. Đồng thời họ còn bàn tán liên hồi, người câu này kẻ câu khác, nhưng cô không nghe rõ họ
nói gì như thể những lời nói đó đều vọng đến từ một nơi rất xa, lọt vào
tai cô chỉ còn lại tiếng ong ong, khiến cô cảm thấy đau đầu khủng khiếp, ý thức càng lúc càng hỗn loạn…

Giây cuối cùng, dường như
những khuôn mặt và âm thanh vây quanh cô bỗng như nước thuỷ triều lùi
dần. một đôi tay mạnh mẽ bế xốc cô lên, cô cảm giác mình đang ngả vào
một lồng ngực rộng rãi và ấm áp. Trái ngược với cơ thể run lên vì lạnh
của cô, lồng ngực này ấm áp như mùa xuân. Theo bản năng, cô áp lại gần
hơn, sau đó thì không còn biết gì nữa.

Khi mơ hồ mở mắt, Điền Điền phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Một nữ bác sĩ khoảng ngoài
bốn mươi cúi xuống hỏi cô: “ Tỉnh rồi à? Cháu cảm thấy thế nào?”

Chớp chớp mắt, Điền Điền nhớ lại chuyện đã xảy ra. Cô đoán chắc là Yoyo
hoặc Lily đã đưa mình đến bệnh viện. Bây giờ, cô cảm thấy khá hơn rất
nhiều. Hóa ra, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả, chỉ là đang “
đến tháng”, Đứng trong nước lạnh nên cơ thể không chịu nổi, cộng thêm cả ngày làm việc mệt nhọc, tối đến lại nhận lời đi ăn cơm chùa nữa. Sau
khi thấy Liên Gia Kỳ, bữa cơm trở thành khổ hình, cô còn gắng gượng uống hai ly rượu. Mọi thứ ùn ùn kéo tới, cuối cùng còn bị cánh cửa va phải,
hệt như cọng rơm cuối cùng đè ngã con lạc đà.

“Bác sĩ, cháu không sao. Cháu đã khá hơn nhiều rồi ạ.”

Cô vừa nói vừa chống tay ngồi dậy thì phát hiện ra mình đang nằm trên
giường bệnh phía trong của phòng khám, còn có cả một tấm rèm xanh kéo ra che lại, ngăn cách với nơi khám bệnh bên ngoài. Bác sĩ còn tận tình,
tiếp tục hỏi han xem cô trước khi ngất đi có những biểu hiện gì, kinh
nguyệt có đều không… Đây cũng là điều hoàn toàn bình thường. Bệnh nhân
nữ đến khám bệnh, bác sĩ thường hỏi phương diện này. Mẹ Điền Điền là y
tá nên cô rất hiểu.

Nữ bác sĩ này rất hòa nhã, giọng nói có
phần giống với bà Điền Quyên, mẹ cô. Cô không ngần ngại trả lời thêm
vài câu: “Kinh nguyệt của cháu rất đều. Hôm nay là ngày đầu tiên. Vì
công việc, cháu phải đứng dưới suối lạnh ở công viên rừng rậm Tây Sơn
suốt một tiếng đồng hồ. Càng đứng càng thấy lạnh. Chắc vì thế nên cháu
bị lâm râm đau bụng khó, rất khó chịu. Vừa rồi, khi ăn cơm tối, cháu lại uống hai ly rượu nữa, tửu lượng của cháu không tốt nên càng thấy khó
chịu hơn. Thế nên khi khi bị người ta đẩy cửa va vào thì liền ngất xỉu”.

“Ồ! Nói như vậy là do đau bụng kinh rồi. Cô gái, trong kỳ kinh phải chú ý
giữ gìn sức khỏe. Rõ ràng cháu biết không thể ngâm nước lạnh mà vẫn còn
xuống, biết tửu lượng không tốt mà vẫn còn uống. Cứ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Cháu cẩn thận không bị ức chế, sau này cứ đến kỳ kinh lại đau bụng đấy.”

“Cháu biết rồi ạ, Hôm nay cháu chẳng còn cách nào khác. Vì công việc mà. Sau nay cháu sẽ chú ý hơn”

“Ừ! Cháu biết vậy là tốt. Được rồi không sao đâu. Cháu có thể đi về được rồi.”

Nữ bác sĩ vừa nói vừa xoay người kéo tấm rèm ra, một bóng người cao ráo
xuất hiện. Điền Điền vô thức nhìn theo, chỉ mới liếc mắt, cả người cô đã hoàn toàn ngây ngốc. Điền Điền không ngờ trong phòng khám, ngoài cô và bác sĩ ra, sau tấm rèm vẫn còn người thứ ba – Liên Gia Kỳ. Rõ ràng, từ
đầu đến cuối, anh ta vẫn im lặng đứng đó, kiên nhẫn đợi bác sĩ khám và
hỏi thăm bệnh tình của cô.

Vừa rồi, khi bác sĩ hỏi, cô đã nói thật hết. Cô hoàn toàn không biết có đàn ông ở bên ngoài nên thản nhiên tâm sự về việc kinh nguyệt và các vấn đề liên quan. Cuộc nói chuyện
riêng tư như vậy mà từng câu từng chữ đều lọt đến tai Liên Gia Kỳ, hẳn
anh ta còn nghe rất rõ là đằng khác. Chắc anh ta cũng rất lúng túng, gò
má hơi đỏ, thái độ không được tự nhiên lắm. Cô còn xấu hổ hơn anh nhiều, cả mặt đỏ ửng lên đến tận mang tai. Thật mất mặt quá đi! Cô luống cuống cúi gằm mặt, chỉ hận là sàn nhà không có cái khe hở nào cho cô chui
xuống.

Nữ bác sĩ chẳng thấy có gì bất thường. Bà thản nhiên
đi ra bàn làm việc kê đơn thuốc.Vừa kê đơn, bà vừa nói với Liên Gia KỲ: “Cô ấy không sao. Chủ yếu là do đau bụng kinh mà thôi. Tôi kê hai hộp
Ích Mẫu hoạt huyết điều kinh là ổn.”

Lời bác sĩ nói làm cho
mặt Điền Điền đã đỏ lại càng đỏ. Tuy không có gương để soi nhưng cũng có thể cảm giác được mặt cô chắc chắn không thể đỏ hơn được nữa. Cô thực
sự xấu hổ chết mất thôi.

Ra khỏi phòng khám, Điền Điền đi như bay về phía trước, Liên Gia Kỳ không nói lời nào đi theo sau. Xuống
sảnh lớn tầng một, anh mới cất tiếng gọi: “ Còn chưa đi lấy thuốc. Cô
ngồi ở đây một lát, đợi tôi lấy thuốc rồi đi.”

Câu nói nhắc
nhở Điền Điền, cô xoay người, mặt đỏ tía tai, ngại không dám nhìn Liên
Gia Kỳ, cố tránh ánh mắt của anh: “Cái đó… Anh đưa đơn thuốc cho tôi,
tôi tự đi lấy.”

Sao có thể để Liên Gia Kỳ thay cô đi lấy thuốc chứ?
Cô nghĩ đã thấy xấu hổ chết đi được.