
nhà của Doanh Doanh.
Nhật Linh và Khởi Nam chạy mãi. Phía sau lưng, đám quỷ vẫn đuổi theo. Nhật Linh hoang mang, cô không biết mình có thể thoát khỏi vòng vây này hay không. Dường như, Khởi Nam cũng cùng chung nỗi lo lắng với cô. Cậu không nói gì, chỉ nắm chặt tay Nhật Linh cắm đầu cắm cổ mà chạy. Thứ cậu cầu mong bây giờ, chắc chỉ có thể là phép màu. Thiên An, Bảo Khánh, ai cũng được…
Nhưng, phép màu lại chẳng xảy ra. Họ bị dồn đến bên cầu lớn phía Nam của Yuo. Đứng trên cầu nhìn xuống là dòng sông chảy xiết. Phía trước, phía sau, tất cả chỗ nào cũng có quỷ. Doanh Doanh đứng trên cao tung ra tràng cười khoái trí, vô cùng vui vẻ khi thấy khó khăn của họ.
Khởi Nam vung gậy, xua bọn quỷ lùi lại, tất cả cũng chỉ duy trì được trong thời gian ngắn. Đám quỷ càng lúc càng gần họ hơn, càng ngày càng áp sát. Mùi hôi thối từ chúng bốc lên nồng nặc. Nhật Linh ngẩng đầu nhìn trời. Sắp mưa rồi, dòng sông chắc chắn sẽ chảy xiết hơn. Hơn nữa, cô cũng không biết có gì ở dưới sông. Lỡ như… lại là một ổ quái vật nữa thì sao?
- Nhật Linh, nhảy thôi, nhớ nắm tay tôi thật chặt, đừng để dời ra.
- Nhưng mà…
Nhật Linh chưa nói hết câu, Khởi Nam đã nắm tay cô nhảy ùm xuống sông. Cùng lúc đó, đám quái vật cũng nhào tới nhưng thứ chúng bắt được, chỉ là khoảng trống mà thôi.
“Tùm!”
Trong đêm tối, giữa những bóng sáng lập lòe trên cầu, hai bóng đen rơi xuống nước tạo nên một tiếng động dữ dội. Bọt nước bắn lên tung tóe. Khởi Nam ôm Nhật Linh, lặn xuống sâu, cậu hoàn toàn không có ý định trồi lên mà bất chấp bóng tối bao vây, để mặc cho nước cuốn đi. Trên cầu, Doanh Doanh bất ngờ trước quyết định của hai người kia, nhưng chỉ trong phút chốc, anh ta cười lạnh:
- Sắp mưa rồi, có rơi xuống nước bọn chúng cũng không thoát được đâu. Sáng mai, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh làng. Ta phải tóm gọn hai con chuột đó.
…….
Không lâu sau, mưa trút xuống rào rào. Cả một không gian rộng lớn bị bao phủ bởi biển nước. Trong mưa, mọi thứ đều mù mịt, mờ ảo đến mức không thể xác định rõ. Nhật Linh được Khởi Nam ôm chặt trong lòng, cô cảm thấy dù tay cậu có cứng lại thì cậu cũng không nới lỏng vòng tay. Lặn được tầm vài phút, Nhật Linh cảm thấy không ổn. Cô là ma, có thở hay không thì cũng thế, nhưng Khởi Nam thì không được. Cậu là người, nhịn thở lâu đến thế, làm sao cậu chịu được? Từ nãy giờ, họ cũng chưa trôi xa chỗ cây cầu, trồi lên khỏi mặt nước thì quá mạo hiểm. Nước sông ngày một dâng cao, chảy cũng ngày càng siết hơn. Nhật Linh hơi hé mắt nhìn Khởi Nam nhưng thứ cô nhìn được chỉ là khối đen mù mịt, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu. Nhật Linh hạ quyết tâm. Lúc nãy cậu đã bảo vệ cô rồi, đường đường mang danh người bảo hộ của Khởi Nam mà từ khi vào thế giới này, toàn là cậu bảo vệ cô, lần này phải để cô. Nhật Linh đạp nước, rướn người lên, áp môi mình lên môi cậu, truyền chút không khí ít ỏi của mình vào miệng cậu. Khởi Nam dường như không thể nghĩ rằng Nhật Linh sẽ làm thế, người cậu đờ ra mấy giây rồi dần dần thả lỏng, bàn tay ôm cô cũng siết mạnh hơn.
Hành động của Nhật Linh vốn xuất phát từ mong muốn giúp đỡ Khởi Nam, nhưng Nhật Linh nghĩ cô cũng không thể khống chế được bản thân mình. Xung quanh bao bọc bởi nước lạnh mà mặt có cảm giác nóng bừng, tim cũng đập mạnh hơn. Cô tự thôi miên mình, cô chỉ muốn cứu người thôi, cô không nhân lúc Khởi Nam mất trí nhớ mà mong cậu chuyển ý, dành tình cảm của mình cho cô. Nhật Linh chau mày, xua đi ý nghĩ vượt quá giới hạn trong đầu mình. Cô không biết rằng, khoảng khắc môi chạm môi đó, không chỉ có mình cô căng thẳng. Khởi Nam biết, có một cái gì đó trong lòng mình đã thay đổi, cũng có thể đã thay đổi từ rất lâu rồi, chỉ là đến lúc này cậu mới nhận ra mà thôi. Cậu nhắm mắt, vừa như tận hưởng, vừa như dung túng cho hành động của người con gái kia.
…………
Một lúc sau, ước chừng như đã xa chỗ cũ rồi, Khởi Nam mới ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn xung quanh chỉ thấy gần đó là một cánh rừng hoang sơ. Cậu bám lấy một khúc gỗ trôi gần đó, một tay rẽ nước đưa cả hai vào bờ. Mặt trời còn chưa mọc, trời vẫn còn tối. Mưa cũng đã tạnh. Không khí xung quanh lạnh lẽo, u ám. Cả người đều ướt, Khởi Nam bất an nhìn sang Nhật Linh đang vắt nước trên áo, người cứ run lên bần bật. Cậu đến chỗ Nhật Linh, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, nét mặt có phần bối rối nhưng cố che giấu. Cuối cùng, cậu đặt tay lên đầu cô, vò nhẹ mái tóc đã ướt nhèm nước:
- Lạnh à? Xin lỗi nhé… Tự nhiên kéo cô xuống nước.
- Không sao. – Nhật Linh ngẩn ra một lúc rồi toét miệng cười. – Boss cứu tôi mà.
Bất chợt, Nhật Linh đổ người về phía trước, ngã nhào vào lòng Khởi Nam làm cậu nhóc nhất thời hoảng lên. Cả người cô tuy ướt nước nhưng lại nóng rực, thân nhiệt hoàn toàn bất thường đối với một hồn ma. Nhật Linh khó khăn ngước mắt nhìn Khởi Nam, thở dốc:
- Nhưng mà tôi hình như thấy không được khỏe. Đầu tôi cứ ong ong, khó chịu qu… - Chưa nói hết câu, cô đã lịm đi trong lòng Khởi Nam.
Khở