Marry Me, Sister!

Marry Me, Sister!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324600

Bình chọn: 9.5.00/10/460 lượt.

i không thể phá bỏ giới hạn của mình. Một người không thể vượt qua sợ hãi thể cứu bạn.

Họ. Liệu có thể hiểu cho nhau, liệu có thể thông cảm cho lỗi lầm của nhau?

Thời gian- là thứ duy nhất có thể làm sáng tỏ mọi nghi ngờ, mọi khúc mắc nơi tình bạn tưởng chừng như không thể nào tan vỡ.

Và bí mật- Vẫn chỉ là bí mật...

Thiên Bối tung tăng về nhà sau cuộc gặp với Mẫn Mẫn, cô mới để ý bạn
mình gần đây rất lạ, còn lí do vì sao thì cô không thể biết được. Vừa
đi, cô vừa nghĩ đến Vương Tử, trong lòng buồn khó tả...mấy ngày nay, cậu ta không có nhà.

Cô mở cửa, bước vào căn nhà, vắng ngắt. Thiên Bối buồn rầu, lão gia
hẳn đi làm chưa về, phu nhân cũng vậy, Vương Thần cũng mất hút. Cô ngao
ngán ra phòng khách ngồi, không gian yên lặng này thật sự rất đáng sợ.

Trời bỗng nổi gió… một dự cảm chẳng lành…

Chương Vương Tử được xuất viện, và đó được coi là ngày ác quỷ được thả trở lại nhân gian, do những thiên thần áo trắng không đủ sức trừng trị nó. Các
nữ y tá trong bệnh viện đều tỏ bộ mặt thảm thiết suốt bao ngày cuối cùng cũng nở được nụ cười sung sướng vô cùng, dự là họ sẽ mở tiệc mừng sự
kiện này. Căn bản là vì cậu thiếu gia...lười nhác.

Ngày thứ nhất nằm viện:

Chương Vương Tử nằm chềnh ềnh trên giường, cái vẻ lười nhác của cậu ta khiến những người xung quanh vô cùng khó chịu, vô cùng ngứa mắt, hình
ảnh của cậu hiện lên trong mắt họ không khác gì một thằng công tử bột ưa nhung lụa và phòng bệnh trở thành chốn cung điện xoa hoa khi nào không
hay. Một nữ y tá vào phát thuốc như định kì, khi vừa đặt khay thuốc
xuống liền bị cậu ta hạnh họe:

- Sao em vẫn phải uống hả chị y tá?

- Phải uống mới khỏi em ạ.- Cô y tá dịu dàng giải thích, nụ cười tỏa nắng.

Nói rồi cô bóc thuốc và chuẩn bị đưa cho Vương Tử uống thì bỗng nhiên, cậu chủ nhỏ mặt mày tái mét, nhăn nhó ôm lấy bụng quặn người, bộ dạng
vô cùng đau đớn.

- Ư… ư... đau bụng… đau bụng quá...

Cô y tá được một phen phát hoảng, lật đật chạy vội đi gọi bác sĩ vì lo sợ Vương Tử gặp chuyện không hay. Ngay khi chắc chắn bóng cô đã khuất
hẳn sau cánh cửa, cậu mới vùng dậy, đem đống thuốc giấu vào trong ga
trải giường rồi uống hết cốc nước. Sau đó trùm chăn kín mít.

Độ 2- 3 phút sau, vị bác sĩ già đẩy cửa bước vào, theo sau là cô y tá
nét mặt hết sức căng thẳng, mồ hôi vã ra trên trán. Tuy nhiên, cảnh
tượng đập vào mắt khiến hai người không khỏi ngỡ ngàng.

Bên trong phòng bệnh trắng toát sặc nức mùi ete là một khung cảnh… hết đỗi… bình thường, thậm chí còn có phần nên thơ, trời trong, nắng dịu
nhẹ trùm vào căn phòng, gió khe khẽ thổi tấm rèm cửa tung bay. Một cậu
nhóc nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ, cốc nước trên bàn hết
nhẵn, những viên thuốc đã không cánh mà bay. Nữ y tá chưng hửng mất mấy
giây, sau đó vội chạy lại xem xét. Sau khi chắc chắn Tiểu Tử đã ngủ và
uống xong thuốc, mặt cô đỏ như gấc, rối rít quay ra xin lỗi vị bác sĩ
già:

- Cháu xin lỗi...chắc cậu ấy đã ổn rồi ạ!

Vị bác sĩ ngán ngẩm trách mắng nữ y tá vài câu rồi đi ra ngoài. Đến
mấy ngày sau khi dọn dẹp giường thì mới phát hiện ra hàng tá thuốc đã bị "thủ tiêu" bên dưới, cô nàng tức đến lộn tiết mà không thể làm gì. Nếu
nói ra thì ngay cả cô cũng sẽ bị khiển trách vì tội “không hoàn thành
nhiệm vụ”, thành ra chỉ biết câm nín nuốt hận vào lòng, kiềm chế để
không xông vào cắn xé thằng oắt kia cho hả giận.

Ngày thứ hai nằm viện:

Nhị thiếu gia nhà họ Chương không rõ là có bị vấn đề gì về thần kinh
hay không? Cậu ta biến cái phòng bệnh của mình thành một nơi thật kinh
khủng. Có thể miêu tả như thế này: Khắp nơi trên tường đều dán hình
những cầu thủ bóng đá, rồi đối diện giường bệnh là cả giàn máy điện tử
hiện đại. Điều này cũng gây khó chịu cho những người xung quanh.

- Á há há há há...- Tiếng cười không thể man rợ hơn phát ra từ phòng
bệnh của cậu chủ nhỏ giữa đêm khuya tĩnh lặng. Nữ y tá trực đêm vừa nghe xong, trong lòng bỗng dội lên một cảm giác ghê rợn.

Cô gái nhỏ tội nghiệp chỉ còn biết lật đật chạy về phía âm thanh phát
ra, trong lòng thầm cầu khấn làm ơn đừng có bệnh nhân nào lên cơn nhồi
máu cơ tim hay hóa dại gì đó. Và điều tất yếu, ngay sau khi đẩy cửa căn
phòng “kinh dị”, cô ta mất đến gần 2 phút để có thể ngậm miệng lại.
Trong đó là hình ảnh Vương Tử đang bò lăn bò soài ra giường, ôm bụng ho
sặc sụa vì không thể ngừng cười. Cô lại nhìn về phía màn hình, hóa ra là một bộ phim hài.

- Cậu...có thể giữ im lặng được không ạ? Còn rất nhiều bệnh nhân khác.

- Á há há...vâng em không cười nữa đâu ạ...á há há...nhưng mà xem kìa, cái xe nhìn điêu thế... Á há há...

Cô y tá đến méo xệch cả mặt. Càng nói cậu ta càng cười, sao lại có con người vô ý thức như thế nhỉ?

Ngày thứ ba nằm viện:

Hôm nay là ngày Chương Vương Tử thay băng, cậu ta ngồi yên cho nữ y tá nhẹ nhàng cởi bỏ lớp băng bó trên cổ mình. Nhưng...

- Á á á đau quá!...- Cậu kêu ré lên.
<


XtGem Forum catalog