
iệc với cái đầu xù như tổ quạ, hai mắt thâm
quầng chẳng khác nào gấu trúc. Nắng xiên qua ô cửa sổ trong suốt, dịu
dàng đáp xuống một tờ giấy có vài họa tiết trang trí rất đáng yêu, nhưng lại nổi bật là dòng chữ đỏ chói được nắn nót trên đầu: " BẢN CHIẾN LƯỢC TÌNH YÊU"
Lola loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, mệt nhoài chống tay vào bồn rửa
mặt và ngước nhìn mình trong gương. Cô nhóc hét lên một tiếng trong lòng rồi đành ngậm ngùi trước nhan sắc tàn phai của mình. Nó nhanh chóng
đánh răng rửa mặt rồi chạy tót ra ngoài. Mặc dù rất buồn ngủ nhưng nghĩ
đến bản chiến lược khiến lòng nó hân hoan lạ kì. Bàn tay nâng niu tờ
giấy trên tay, nó nhảy chân sáo ra khỏi phòng và tiến thẳng đến chỗ
Thiên Bối.
Trời hểnh nắng. Màu vàng ươm bao trùm lên cảnh vật. Thiên Bối đứng
ngoài vườn phơi quần áo, mái tóc dài được buộc lên cao theo kiểu đuôi
ngựa, cô mặc một bộ quần áo đơn giản màu hồng chấm bi rất dễ thương.
Lola vẫy vẫy tay gọi:
- Chị Bối!
Cô ngẩng mặt lên thì thấy bóng cô gái nhỏ đang đứng trên bậc thềm với
vẻ hân hoan không giấu diếm. Liền rũ rũ nốt chiếc áo cuối cùng rồi chạy
lại. Cô lấy tay quệt mồ hôi trên trán, mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Đây! Chị cầm lấy!- Lola chìa ra một tờ giấy chi chít chữ cho Thiên Bối.
Cô ngạc nhiên đón nhận lấy nó, đọc dòng chữ to tướng trên đầu thì đã hiểu ra, liền nắm tay Lola với vẻ cảm kích:
- Cảm ơn em nhiều lắm!
Lola đưa một bàn tay nhỏ trắng như sữa của mình lên vuốt một bên tóc mái, vênh mặt:
- Không có chi! Chị lên thực thi ngay đi thôi!
Thiên Bối gật đầu lia lịa rồi bỏ chạy lên phòng của cậu chủ nhỏ. Lola
đứng lại đằng sau, miệng nở một nụ cười lém lỉnh. " Sắp được xem chuyện
hay rồi, ha ha!"
Thiên Bối ngồi lên giường, cẩn thận giở tờ giấy ra đọc. Vẻ mặt chăm chú như gặp một câu chuyện cuốn hút nào đó.
Chiến lược số 1: Thay một bộ váy dễ thương nhất mình có, làm lại tóc và trang điểm nhẹ nhưng phải thật xinh đẹp.
Đọc đến đây, Thiên Bối có chút khó hiểu, nhưng rồi cũng đành ngồi dậy
làm y theo. Cô chạy lại tủ quần áo, lật tung đống áo quần màu mè hoa lá
của mình lên với hy vọng nhỏ nhoi có thể tìm ra một bộ cánh thật ưng ý,
ít nhật là đẹp.
Được ba phút sau, cô bắt đầu hoảng, mồ hôi lấm tấm rịn trên trán. Trời đất, mấy cái vấn đề về thời trang với quần áo các thứ này từ trước đến
giờ có bao giờ cô thèm để ý đâu. Ngoài bộ đồng phục tao nhã lịch sự thì
hầu hết tủ của cô chỉ chứa đầy quần áo ở nhà. Nói chính xác là áo thun,
quần jean, cực kỳ đơn giản. Chẳng lẽ bây giờ lại phải chạy ra ngoài mua? Thôi đi, thời gian đâu mà làm. Trong lúc cô còn đang loay hoay vật lộn
với đống vải vóc đủ thứ màu và chất liệu thì chợt có giọng nói vang lên:
- Em biết ngay mà!
Lola trong chiếc váy diêm dúa với hai màu chủ đạo là đen và trắng quen thuộc của mình đang đứng ngay sau lưng Thiên Bối, hai tay chống nạnh,
trán nhăn nhăn nhìn cô với vẻ chán nản và thất vọng:
- Chắc chắn chị chẳng có bộ đồ nào ra hồn đâu.
" Thôi được rồi mà, chị biết là chị cũng không có sành điệu hay am
hiểu về thời trang đâu, nhưng em có nhất thiết phải phũ phàng đến mức
quăng thẳng câu ấy vào mặt chị không? " Thiên Bối mặc dù rất chạnh lòng
nhưng lúc này vị trí của Lola vô cùng quan trọng, gần như là quân sư
vậy, thế nên dù muốn hay không cô cũng phải nghe lời con bé. Lola dẫn
Thiên Bối sang phòng của Khải Nhi, lúc này "mẹ trẻ" vừa mới tắm xong,
đang ngồi trên giường sấy tóc, thấy hai cô gái nhỏ bước vào thì chẳng
lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
- Sao thế hai đứa?
Lola "bé nhỏ" đã vội chạy đến, sà vào lòng Khải Nhi nũng nịu:
- Cô Nhi, cô có thương con hông nè?
Khải Nhi đã quen với dáng vẻ này của cô nhóc nên chỉ cười cười xoa mái tóc xoăn tây của nó:
- Tất nhiên rồi! Có chuyện gì thì nói luôn cô giúp nè.
- Vậy cô chọn giúp chị Bối một bộ váy thật đáng yêu nha. Cô xem, chị ấy
đẹp như vậy mà chẳng có lấy nổi một bộ cánh ra hồn. Người đẹp vì lụa mà
cô. Con biết cô Nhi của con rất giỏi mà. Cô giúp con được hôn? - Lola
liến thoắng nói, đôi mắt to tròn chớp chớp, cái miệng nhỏ xinh chúm cha
chúm chím. Đáng yêu chết đi được!
Khải Nhi nhìn Thiên Bối đang đứng e thẹn nãy giờ rồi lại nhìn xuống
Lola, chỉ cần liếc một cái là biết ngay ý đồ của hai người này, cô cười
toe toét:
- Lại đây Bối, sẵn tiện ta có chuẩn bị cho con cái này rất tuyệt!
Thiên Bối ngại ngùng bước lại, cô tò mò không biết có chuyện gì mà "mẹ trẻ" lại tỏ ra kì bí như vậy nữa. Du Khải Nhi đi lại mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp vuông vức có thắt chiếc nơ hồng phấn bằng lụa. Cô nhẹ
nhàng mở nắp hộp, lấy ra một chân váy hoa màu be rất trang nhã, rồi sau
đó là áo sơ mi trắng ngà có hai tay xếp li điệu đà. Khải Nhi mỉm cười,
ướm thử lên người Thiên Bối thì thấy rất vừa vặn.
Thiên Bối vào trong nhà tắm thay vào rồi bước ra để hai người ngắm nghía. Lola vỗ tay "bôm bốp", nhảy cẫng lên:
- Tuyệt!
K