Snack's 1967
Màu Của Kí Ức

Màu Của Kí Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324754

Bình chọn: 8.5.00/10/475 lượt.

Hải Anh mang một ít thức ăn vào bệnh viện. Vừa đẩy cửa vào phòng mà lại bắt gặp hình ảnh quen thuộc trong suốt 5 ngày qua. Vẫn là cô bé đó đang ngồi bên giường con trai bà và trò chuyện với nó. Vừa nói vừa khóc.

Hôm nay mẹ Hải Anh không tiến vào trong, bà chỉ im lặng đứng bên ngoài cửa để quan sát từng hành động của Dương Vi. Tình yêu này sâu đậm đến bao nhiêu có lẽ chính bà cũng không thể nào xác định rõ.

Thấy Dương Vi đã ngủ gục bên giường bà mới đẩy cửa bước vào trong. Lấy một tấm chăn trong tủ ra đắp lên người cô rồi nhìn đứa con trai đang ngủ say của mình, nhẹ nhàng cất tiếng.

_ Con trai, nhanh chóng tỉnh lại. Nơi này có người đang chờ con.

Sau khi cánh cửa được đóng lại một lúc thì Hải Anh dần dần mở mắt. Vì đã hôn mê quá lâu mắt hắn có phần chưa thích nghi được với ánh sáng từ môi trường xung quanh. Hắn khẽ nhíu mày, chớp mắt vài cái cho đến khi quen với ánh sáng thấp trong phòng. Hải Anh có thể nhận biết được sự bất lực của mình lúc này đồng thời cảm nhận rõ ràn sự đau đớn tê dại cùng với một phần da thịt đã bị cắt mất. 

Đảo tầm nhìn ra xung quanh, điều đầu tiên Hải Anh nhìn thấy là Dương Vi đang ngủ gục bên giường hắn. Trong lòng hắn là sự xúc động vô bờ. Hắn còn sống. Người hắn yêu đang ở ngay bên cạnh. Mọi thứ quá thần kì. Hắn không dám tin.

Vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt đối diện, cảm nhận được sự ấm áp và chân thực. Lúc này Hải Anh mới cảm thấy yên tâm. Mọi chuyện là thật. Tay hắn di chuyển đến đôi mắt thâm quần cùng gò má hốc hác, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô gầy đi nhiều quá. Cho đến khi tay Hải Anh chạm đến từng sợi tóc lõa xõa trước mặt Dương Vi thì bỗng dưng cô mở mắt nhìn hắn chằm chằm.

Phút giây đó thời gian như ngừng trôi. Bọn họ nhìn vào mắt nhau chìm trong thế giới của hai người. Biết bao nhiêu lời muốn nói, biết bao sự nhung nhớ tích tụ suốt nhiều ngày làm sao có ngôn từ nào có thể giải thích được tất cả.

_ Anh đã tỉnh.

_ Ừ. Anh đã trở về.



Dọc con đường vắng vẻ vào buổi trưa, Hà Trang trở về từ sân bay sau khi tiễn Simon lên máy bay về lại Canada. Bước từng bước chậm rãi trên đường, mắt Hà Trang vẫn không rời chiếc điện thoại trên tay. Thỉnh thoảng cô rời sự chú ý ra xung quanh một tí rồi lại tiếp tục đọc tin trên điện thoại. 

Một chiếc xe hơi màu đen đột ngột thắng gấp bên cạnh vỉa vè, hai người đàn ông bước xuống lôi Hà Trang vào trong rồi phóng nhanh đi. Con đường lại khôi phục sự vắng vẻ và yên tĩnh như lúc đầu.

...

Quãng thời gian hạnh phúc nhất của Hải Anh và Dương Vi là hai tuần sau đó. Đó là những phút giây hiếm hoi nhất mà bọn họ có thể bên nhau kể từ khi nhận ra tình cảm của mình. Không căng thẳng, không biến cố. Chỉ là những phút giây ngọt ngào bên cạnh nhau khiến cho mọi người xung quanh không khỏi ghen tị.

Hai người vẫn ở chung một phòng với hai chiếc giường đặt cạnh nhau như lần trước. Trong khi vết thương của Hải Anh vẫn còn chưa lên da non thì sức khỏe Dương Vi đã bình phục hoàn toàn. Nhưng cô vẫn chưa xuất hiện vì muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.

Buổi tối, sau khi giúp đỡ Hải Anh dùng bữa, Dương Vi đỡ hắn ngồi dựa vào thành giường để cùng cô ngắm sao qua ô cửa sổ. Nhưng loay hoay mãi một lúc cô vẫn không thể nào tìm được tư thế nào phù hợp. Hải Anh nhìn Dương Vi bối rối liền giữ tay cô lại, hơi tựa người vào thành giường kéo cô đến ngồi sát bên mình.

_ Không cần phải mệt như vậy. Anh ngồi sao cũng được. 

_ Anh sẽ đau. - Dương Vi nhíu mày nhìn hắn.

_ Không đau.

Dương Vi khẽ lắc đầu rồi dựa đầu vào vai hắn. Ánh mắt cô nhìn lên bầu trời tối đen kia, đêm nay không có sao.

_ Lần cuối cùng em ngắm sao, em đã nghĩ đến anh. Người ta nói khi chết đi con người sẽ hóa thành một ngôi sao trên bầu trời. Đối với em, anh là ngôi sao sáng nhất, sáng nhất trong lòng em.

_ Ngôi sao đó bây giờ đang ngồi bên cạnh em để ngắm những ngôi sao khác.

Dương Vi gật đầu, âm thầm hưởng thụ trọn vẹn những giây phút bên nhau này.

Đêm nay Hải Anh ngủ trước Dương Vi. Không biết vì sao đêm nay cô trằn trọc mãi mà không thể chợp mắt được. Dương Vi bật điện thoại lên với hi vọng kiếm được một phương pháp nào đó để dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn ở trên mạng. Vừa bật màn hình, cô đã nhận được 5 tin nhắn thoại từ một số điện thoại lạ. Để không làm phiền giấc ngủ của Hải Anh, Dương Vi đeo tai nghe rồi mới bật tin nhắn. Ngay từ tin nhắn đầu tiên cô đã nghe được một giọng nói vừa xa lạ nhưng vừa quen thuộc không khỏi khiến cô rùng mình, tay suýt đánh rơi điện thoại.

"Chào cháu, Junie William. Cháu nhớ dì không? Dì là quản gia năm xưa của nhà cháu đó. Chắc cháu cũng biết mọi chuyện rồi. Có lẽ chúng ta nên gặp nhau ôn lại chuyện cũ một tí nhỉ? Cháu nghĩ thế nào?

Dương Vi hít một hơi thật sâu. Cố ổn định tâm trạng của mình. Bật tin nhắn thứ hai.

"Nếu cháu bận quá không đến được cũng không sao. Nhưng mà cô bạn thân của cháu đang ở chỗ dì. Cô ấy rất nhớ cháu đấy. Cô chỉ