
g muốn nghe hay muốn nhìn thấy thêm bất kỳ điều gì nữa. Hiện
tại quá phũ phàng! Còn đối với Hải Luân, cậu muốn giải thích tất cả mọi chuyện
cho Quỳnh Băng hiểu rồi khi ấy, nếu nó muốn đánh muối **** cậu, cậu cũng cam
lòng.
_ Quỳnh Băng!- Vừa kêu, Hải Luân vừa giữ tay Quỳnh Băng lại.
_ Thả tôi ra!- Vừa hét, Quỳnh Băng vừa kháng cự.
_ Quỳnh Băng! Nghe anh nói đã!- Hải Luân ra sức giữ nó lại
_ Tôi không muốn nghe! Thả tôi ra!
_ Quỳnh Băng! Em nhất định phải nghe anh nói!
_ Tôi không muốn nghe! Như thế là quá đủ rồi! Anh thả tôi
ra!
_ Mọi việc không như em nghĩ đâu!
_ Tôi không muốn nghe! Anh thả tôi ra!
_ KHÔNG!
Hải Luân hét lên khiến Quỳnh Băng thôi vũng vẫy, nó mở căng
đôi mắt nhìn Hải Luân trước mặt nó, một Hải Luân đang tức giận nhưng ẩn thật
sâu bên trong sự tức giận ấy là những nỗi đau.
Hải Luân vội ôm lất Quỳnh Băng. Cậu ôm thật chặt lấy nó.
_ Tại sao? Tại sao em lại muốn đẩy anh ra? Mọi chuyện thật sự
không như em nghĩ mà! Đừng đẩy anh ra!
Giữa cái ồn ào tấp nập của những dòng người hối hả, có một
người con trai đang đứng ôm thật chặt người yêu cứ như cậu sợ rằng chỉ cần nới
lỏng vòng tay ra, cô gái ấy sẽ tuột mất khỏi tầm tay của cậu...
.......................
...Gió thu xào xạc xao động từng tán lá. Ánh nắng trưa mạnh
dạn đáp xuống mặt đất bao la điểm sáng cho cây cỏ hoa la và giúp chúng trở nên
tuyệt vời hơn. Ngồi im lặng từ nãy giờ, Quỳnh Băng lại nghĩ mông lung về 9
tháng qua, hay chính xác hơn là những biến cô đã xảy ra đối với Hải Luân...
_ Vậy là...cả anh và Thanh San buộc phải đính hôn với nhau?
_ Đúng thế!- Hải Luân gật đầu.- Việc này thật sự quá bất ngờ.
Ba anh rất thương anh và ông muốn bù đắp quãng thời gian thiếu thốn tình thương
của anh. Nhưng anh thật sự không hiểu tại sao ông lại đưa ra điều kiện ràng buộc
để chúc thư có hiệu lực.
_ Cũng không có gì khó hiểu!- Quỳnh Băng cười cay đắng.- Tập
đoàn gia đình Thanh San có thế lực trong giwosi tài chính đến thế kia mà. Còn nữa,
Thanh San lại rất tốt mà.
_ Anh không có dịp tiếp xúc nhiều với ba nhưng anh biết ba
không phải là người ham danh lời, quyền thế.
_ Thế còn anh?- Quỳnh Băng quay sang nhìn Hải Luân.
_ Anh không! Quyền lực khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Anh đã chạy
trốn suốt mười tám năm trời vì nó. Em biết mà!- Ba chữ cuối cùng, chất giọng của
Hải Luân hoàn toàn chất chứa đau khổ.
_ Vậy tại sao...anh lại...đồng ý đính hôn với Thanh San?- Một
giọt nước mắt trực trào nơi khóe mi của Quỳnh Băng.
_ Là chủ ý của má anh. Nếu anh không thực hiện điều kiện đó
thì chúc thư sẽ không có hiệu lực. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Cát Nguyên
sẽ nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn. Còn Hoài
Thu thì sẽ không được hưởng bất kỳ tài sản nào mà chị ấy đang được hưởng cả.
Nên...
_ Em hiểu rồi!
_ Anh xin lỗi!- Vừa nói, Hải Luân vừa ôm lấy Quỳnh Băng.-
Anh không mong em tha lỗi cho anh. Anh chỉ mong em hiểu mà thôi. Và khi mọi
chuyện ổn thỏa, anh mong anh có thể làm lại từ đầu với em.
Nhẹ nhàng! Quỳnh Băng kéo tay của Hải Luân xuống rồi nó chậm
rãi đứng lên và bước đi.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân vội đứng lên nắm lấy tay Quỳnh
Băng.- Nếu em muốn, em có thể đánh anh hoặc **** anh thậm tệ.
Quỳnh Băng đưa đôi mắt ngập đầy nước của nó về phía Hải
Luân.
_ Đánh anh thì có ích gì? **** anh thì có ích gì? Em cần thời
gian.
Nói đoạn Quỳnh Băng bước đi, những bước đi đầy mệt mỏi và
đau khổ...
...Hải Luân chậm rãi xoay người về phía Quỳnh Băng. Nhìn nó
cất bước mà trái tim cậu không khỏi nhói đau. Ngay lúc này đây, cậu cảm thấy
mình thật bất lực và vô dụng...
_ Chị gái của em đâu rồi?- Vừa nói, Cát Nguyên vừa dáo dát
nhìn khắp căn nhà nhỏ.
_ A! Anh Cát Nguyên.- Nguyên Anh cười thật tươi.- Chị Xoan
Đào về quê rồi ạ.
_ Về quê?- Cát Nguyên ngạc nhiên.
_ Vâng! Để em lấy áo cho anh.
Nhanh chóng, Cát Nguyên tua lại trong đầu mình cuộc đối thoại
của hai chị em Xoan Đào hôm trước.
“_ À! Mà hồi nãy, chú Năm có gọi vào nói bệnh của ba trở nặng
rồi.
_ Ừ!- Xoan Đào thở dài.- Chị biết rồi! Chú Năm cũng đã gọi
điện cho chị nên chị mới xin về sớm. Ngày mai chị sẽ lên trường xin nghĩ. Chị sẽ
về quê xem sao.
_ Cho em về với!
_ Không được! Em phải ở đây học!”
_ Là...ba em bị ốm nặng phải không?- Cá Nguyên chậm rãi hỏi.
_ Sao anh biết?- Vừa đưa áo cho Cát Nguyên, Nguyên Anh vừa mở
căng mắt nhìn anh ta.
_ Hôm trước, anh vô tình nghe được.
_ Ồ ra thế!
Nhanh như chớp, một ý nghĩ hình thành trong đầu Cát Nguyên.
Anh ta khẽ mỉm cười quay về phía Nguyên Anh.
_ Anh có chuyện này muốn nhờ em.
_ Chuyện gì ạ?
_...........
*******************
“CHUYỆN TÌNH NGƯỜI THỪA KẾ NGUYỄN LÂM
...Ai cũng biết rõ một điều rằ