
cấp cứu hồi sức, xen lẫn những hỏi han của người nhà bệnh nhân. Nhưng mà, không giống như xem trên ti vi, không thấy các y tá thông báo các số liệu gì cho nhau, và câu hỏi của người nhà bệnh nhân cũng không gấp gáp, mà là mù mờ và ngắt quãng.
Nghe âm thanh, thì là bệnh nhân ở phía góc.
Tôi ngồi dậy trên giường phụ, vừa xoa nắn tay cho mẹ, vừa cầm ảnh Dược sư Phật lên, niệm Dược sư chú.
Dược sư chú thì mọi người trong nhà tôi đều đọc làu làu, từ bé ốm nằm trên giường, mẹ luôn hướng dẫn chúng tôi nhắm mắt niệm chú, sau đó trình bày với Bồ tát. Có lúc, thuốc bột khó uống quá cũng niệm; dường như hễ niệm chú thì mọi đau khổ trong nháy mắt đó đều tan biến.
Tôi niệm đi niệm lại, dần dần, nỗi sợ hãi trong lòng như trút dần ra theo mỗi hơi thở. Đã nghe rõ là tiếng y tá đang kêu gọi gì đó, tôi trèo qua giường của mẹ.
“Mẹ ơi đừng nghĩ nhiều, y tá bảo là khối u đè lên động mạch chủ, sau đó thế nào thế nào mới chảy máu nhiều. Cái này mẹ rành hơn con, không cần phải nói dối thì mẹ cũng đã biết bệnh của mình sẽ không có tình trạng đó. Tình trạng của mình là một trận chiến đấu với tỉ lệ thành phần của máu, và các khả năng lây nhiễm. Hoàn toàn khác với bệnh nhân kia, chuyện đó không xảy ra đâu.” Tôi lo cho tâm trạng của mẹ, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại.
Sau đó, chuỗi âm thanh loảng xoảng khiến tôi thấp thỏm hồn vía đã dừng lại, mọi âm thanh thừa thãi đều biến mất.
“Hôm nay còn nghe nói ông ấy sẽ làm xét nghiệm gì đó mà.” Mẹ thở dài, rồi chắp tay niệm Phật.
“Mẹ ơi, đừng nghĩ ngợi nhiều mà. Con học nhiều kinh với chú như vậy, nhưng bài này duy nhất không cần ôn tập mà vẫn nhớ rõ rành chính là Dược sư chú. Con thật sự tin là trên đời không có sự trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả mọi việc đều khớp nhau như bánh răng, con chỉ thuộc mỗi Dược sư chú, chắc chắn là có nguyên nhân.” Tôi nói đầy tin tưởng. Đây là đức tin cuộc sống, giống như ba mươi sáu hình ảnh cuối cùng trong truyện Hắt hơi vậy.
Bênh nhân ở giường chéo góc cuối cùng đã bị đưa ra ngoài. Có rất nhiều cách để con người rời bỏ thế giới này, bệnh viện chỉ là một nơi trong số đó.
Mẹ vẫn còn hơi bàng hoàng, dù sao sự việc chấn động này cũng đến quá đột ngột.
Tôi nắn bóp lung tung bàn chân mẹ, kể chuyện mấy hôm nay đáng lẽ nhận lời cấu tứ kịch bản của một ông đạo diễn, nhưng bị sự việc đột ngột này làm quên khuấy mất, tận đến tối qua đạo diễn họ Quảng gọi điện trao đổi một việc khác mới sực nhớ ra. Tôi giới thiệu về ông đạo diễn và nguyên nhân tôi không thể nhận lời vụ cấu tứ kịch bản lần này một cách tự nhiên, sau đó bổ sung thêm chuyện chuyển thể tác phẩm thành phim.
“Mẹ cứ nhắm mắt mà nghe là được, đằng nào mẹ cũng chỉ cần nghe đã hình dung ra nét mặt của con rồi.” Tôi cười.
Mẹ dĩ nhiên đồng ý, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Nếu thấy sốt mẹ phải nói nhé, chắc chắn mẹ cảm nhận sốt nhanh hơn y tá đo nhiệt độ. Lượng bạch cầu sụt nhanh chắc chắn sẽ sốt, rất bình thường, không được giấu chỉ vì sốt là không tốt. Nếu mẹ bị sốt, mình sẽ tăng cường mức độ cách ly lên ngay.” Tôi nhắc mẹ, mặc dù đã nói nhiều lần.
Mẹ gật đầu, còn hỏi tôi ba và bà nội đến thăm có mang theo mấy hộp khẩu trang không, rõ ràng đã bình tĩnh một cách rất chuyên nghiệp.
Bụng thấy đói, ghi chép lượng thuốc còn lại, 181. Mở hộp sữa đậu có đường, viết lại một đoạn hiện thực rất tiểu thuyết này.
Sáng về đến nhà, đến lượt anh cả ở bệnh viện chăm mẹ.
Nhằm tránh truyền nhiễm vi khuẩn, tôi thay bộ quần áo chuyên để chơi đùa với Puma, ôm nó nằm thoải mái trên giường rồi… ngủ bù. Tôi rất cần Puma, còn nó đã láng máng biết mẹ bị ốm, ngoan hơn rất nhiều.
Ngủ được hai tiếng đồng hồ, tôi lần lượt hoàn thành một số việc lặt vặt, bao gồm chuyển thư của các bạn mạng viết cho bố mẹ của Thác, mua vé tàu ngày mai đi Đài Bắc. Sau đó quyết định buổi tối vẫn để tôi chăm mẹ, cho anh cả thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
Tắm xong, thay bộ quần áo vào bệnh viện, Puma kêu vài tiếng đòi ôm, tôi dùng ánh mắt giải thích mấy câu, Puma hiểu ra, bèn thu mình trên ghế thiu thiu ngủ.
Định viết một chút, nhưng không sao viết nổi chuyện Thợ săn mạng sống - vốn đã thỏa thuận từ năm tới sẽ đăng dài kỳ. Tôi nghĩ chắc phải cho đầu óc dãn ra mấy hôm, để có thể chứa thêm những câu chuyện máu me và huyễn tưởng.
Xù gọi điện đến hỏi thăm, dặn dò tôi phải dũng cảm.
Mấy tuần trước, Xù và tôi lại trải qua không ít sóng gió, nhưng cô ấy rất hiểu mẹ quan trọng với tôi thế nào.
“Anh nghĩ những gì hiện tại anh đang viết không phải là truyện ốm đau tật bệnh, mà là truyện đồng hành sẻ chia. Anh cảm thấy khi viết truyện về mẹ, tâm trạng được nguôi ngoai, lòng can đảm không biết từ đâu cũng nảy ra.” Tôi nói, đồng thời nhận thấy thật ra là mẹ đang đồng hành với tôi.
S’TENT
Nhớ đến Châu Đại Quan.
Khi hoạt động sáng tạo con người sẽ mang lại sức mạnh cho bản thân, cũng mang đến sức mạnh cho người xung quanh. Ít nhất là tôi mong đ