
ạp để nói về
mối quan hệ giữa nó và Phi, thì phía sau lưng nó giọng nói quen thuộc
của bác Tâm cách lên. “Đúng là bạn. Thế mà nó cũng không nghĩ ra” Nó gật đầu cái sụp khi thấy ánh mắt của hai cậu con trai nhìn nó.
-Đưa về bằng cách nào?_Cậu con trai tên Long bây giờ mới lên tiếng.
Nhìn nó với ánh mắt có chút nghi ngờ “Đúng là con người bất lịch sự”.
Nó hất mặt về phía Long. Tỏ vẻ mặt Không them để ý. Cũng không buồn trả lời câu hỏi của anh ta.
-Bằng xe!!!_Giọng nói quen thuộc của Phi cất lên sau đó.
Nó quay sang đưa mắt nhìn Phi. Trong lúc này nụ cười nó cảm thấy
không bình thường chút nào của cậu dành cho Long làm nó thoáng nổi cả da gà. Kì lạ...
-Không phải xe máy chứ??? Nếu đi xe máy về đây cũng mất một ngày trời đấy!_Ông anh họ của nó đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm trơn trắng mịn màn của mình vẻ ngẫm nghĩ.
-Vâng! Không phải...
Phi đưa mắt nhìn ông anh họ của nó rồi gật đầu cái xụp.
-Vậy bằng cái gì?_giọng của người con trai đáng ghét kia cất lên.
Nó đưa mắt hìn trừng trừng cậu ta. Thật đáng ghét. Chuyện này mà cũng hỏi cho đến cùng hay sao. Đây mới thật sự là điều mà hai người con trai kia đang cố dồn nó vào thế phải truy cho ra ngô ra khoai.
Đưa đôi mắt như muốn nói “Chẳng có gì quan trọng” của nó ném thẳng vào hai ông anh thủa thiếu thời để chỏm với nó.
-Để ngoàii kia!!!_giọng của phi lại cất lên.
-Cái con xe Focus màu xanh ấy hả._bốn con mắt trợn tròn nhìn Phi.
Phi gật đầu khi nghe hai người con trai đang ngồi trước mặt mình cất lên cùng một lúc.
Đấy nhá! Nó nói cấm sai. Cuối cùng thì phần quan trọng nhất cũng được đề cử bởi một trong hai ông anh ngốc nghếch.
-Vậy! Chiều nay ra biển chơi không?_Hai người con trai chúi đầu vào
nhau nói nhỏ gì đó rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười có chút mờ ám nhìn Phi.
Nó đưa mắt ra hiệu cho Phi là tuyệt đôi không được đồng ý. Lúc cậu
ta gật đàu nó mới thấy yên tâm. Nào ngờ cái câu thốt ra từ cửa miệng cậu ta làm nó cảm giác bị phản bội.
-Được!
Hahaha...Cậu ấy bảo được đấy. “Được” cái từ mới đẹp làm sao, giông
mũi tên chuẩn bị nhắm trúng vào nó mà bắng ấy. Haha. Cậu ấy sẽ phải hối
hận khi trả lời như vậy Nó đã cảnh cáo cậu ta từ trước rồi mà. Kể từ giờ cậu ấy có chết thì nó cũng mặc kệ.
***********
-Nhảy từ đây xuống á?
Hắn trợn tròn mắt nhìn ba người đang đứng sau lưng mình. Trước mặt
hắn là một cái vách lớn, bên dưới là biển mênh mông. Đứng sát mép như
vậy đảm bảo nếu gió mạnh quạt qua thì người hắn cứ siêu siêu vài cái
giống như người say. Chỗ hắn đang đứng cách mặt biển xanh xanh xinh đẹp
kia khoảng hai mét rưỡi. Thế mà những người này lại bảo hắn nhảy từ trên này xuống. Thật điên khùng.
-Ừm!
Hai cậu con trai đang đứng bên cạnh Di Khoanh tay nhìn nhau cười cười rồi gật đầu một cái chắc chắn.
-Nhưng tại sao?_Hắn đưa đôi mắt không thể tin được. Bây giờ hắn cần
một lời giải thích cho những việc quái quỷ mà hai người con trai nói hắn làm.
-Quy tắc thôi._Cậu trai tên Long nở nụ cười gian gian nhìn hắn rồi đáp. Nụ cười đó làm hắn ghét.
-À! Em chưa kể với cậu ấy à!_Cậu con trai tên Toàn nhíu mày quay sang hỏi Di đang nhìn băng quơ dưới chân. Hắn sắp chết rồi mà con nhỏ này
vẫn còn tâm trạng làm những chuyện không đâu đó đấy.
Di ngước mắt lên nhìn hắn rồi quay sang nhìn người anh họ bên cạnh
mình. Lắc đầu một cái rồi lại tiếp tục hoà mình vào cái gì đó ở dưới
chân.
-Chuyện là như vầy! Vì Di là cô em gái duy nhất của chúng tôi. Nên
chúng tôi đã đặt ra một quy tắc. _Long nhìn hắn cươi cười rồi quay sang
nhìn Di vẻ âu yếm. Ánh mắt có chút dịu dàng, khác lạ.
-Di không biêt bơi! Vì một chuyện hồi nhỏ ngoài ý muốn!..._Toàn ngập ngừng khi nhắc đến chuyện hồi nhỏ của họ.
-Ngoài ý muốn á! Không đời nào! Chính các anh...ưm..._Di quắc mắt lên nhìn Long và Toàn. Trong giọng nói hắn cảm thấy cô đang rất phẫn nộ.
Định nói thêm điều gì đó thì bị bàn tay của Toàn túm chặt miệng. Thế là
hắn chỉ nghe con nhỏ noí mây từ không ra làm sao. đại loại như “Ẩy eo
uống”...v.v.v.
Khi Toàn đang làm nhiệm vụ phát sinh sự cố ngoài ý muốn thì Long tiếp tục tiếp lời.
-Nói chung chúng tôi đã đặt ra một yêu cầu nho nhỏ: Khi con bé dẫn
một cậu con trai về nhà (Bác Tâm) cho dù là bạn bình thường thì cậu ấy
cũng phải nhảy từ trên này xuống. Xem như là lễ ra mắt.
Hắn trợn tròn mắt hết nhìn cậu con trai tên Long trước mặt rồi lại
nhìn sang Di và Toàn đang giằn co bên cạnh. Từ trước đến giờ không ai có thể ra lệnh cho hắn làm một việc gì hoặc không làm một việc gì. Thứ hắn thích thì hắn sẽ làm còn không thì thôi. Vậy mà hai thằng con trai
trước mặt lại dùng một cái quy tắc ngớ ngẩn để bảo hắn nhảy từ trên cao
này xuống dưới đó. Hắn không rãnh để mà đi chơi cái trò vô bổ làm xấu
hình tượng của mình.
Hăn cười nhếch môi, vẻ kiêu ngạo hiện hữu qua đôi mắt mở to, lắng động một vệt nước màu xanh.
-Tại sao tôi p