80s toys - Atari. I still have
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 8.00/10/404 lượt.

vẻ thể hiện của An Hạ Dao, dường như cô đang cảm
động, anh ngồi xuống bên cô thăm dò, rồi nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc: “Khi gặp em ở quán Karaoke, đó là tình huống bất ngờ, giả như không
nhận ra em, vì anh sợ cô ấy sẽ nhớ ra chuyện gì đó. Em phải tin anh, anh thực lòng không muốn có bất cứ chuyện nào xảy ra trước đám cưới của
chúng ta, vì thế hôm ấy anh đã dỗ dành để cô ấy quay sang nước ngoài.”
Nói đến đây, giọng của Diệp Trí Viễn trở nên bất bình: “Nhưng, anh thực
sự không biết rằng cô ấy đã khôi phục lại trí nhớ, hơn nữa còn bày trò
cố ý chuốc cho anh say, rồi đưa anh đến khách sạn.” Nói xong, Diệp Trí
Viễn nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt rất nghiêm túc: “Mặc dù anh và cô ấy
đến khách sạn, nhưng em hãy tin anh, anh thực sự là trong sạch.”

Một lần nữa An Hạ Dao lại thấy lòng dạ rất rối ren, tuy chân tướng
của sự việc có phần hơi hoang đường, nhưng cô yêu Diệp Trí Viễn, vì vậy, cô lựa chọn tin tưởng tin anh. Có điều, lúc này cô đang vô cùng xót
thương cho chính mình, từ tối hôm qua đến giờ, cô đã phải rơi mất bao
nhiêu nước mắt và đau lòng biết bao, song tất cả đều là sự lãng phí
không cần thiết.

Nếu cô không quá nhạy cảm đối với Lộ Ngữ Nhụy như vậy nếu cô tự tin
hơn một chút, cô sẽ không bỏ chạy, và cũng không cần phải đau lòng và
buồn bã đến t h ế.

Bây giờ, tuy Diệp Trí Viễn giải thích mọi việc rõ ràng như vậy, An Hạ Dao cũng đã tha thứ cho anh nhưng không biết cô có thể bỏ qua tất thảy, mỉm cười và cùng Diệp Trí Viễn bắt đầu lại và ở bên nhau hạnh phúc hay
không?

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao im lặng, thì thấy rất lo, sợ cô sẽ không tin mình: “Em nhất định phải tin anh. Những lời anh nói đều là sự
thật.” Nói rồi, anh lục tìm trên người, sau đó đưa cho An Hạ Dao mảnh
giấy mà Lộ Ngữ Nhụy đã viết cho anh. “Đây là bằng chứng cho sự trong
sạch của anh.”

An Hạ Dao đọc kỹ một lần những dòng chữ trên đó.

“Anh thực sự là bị oan, em tin anh, đúng không?”

An Hạ Dao gật đầu, “Mặc dù em tin anh, thực sự là tin anh, nhưng em
vẫn không có cách nào dễ dàng tha thứ cho anh,” An Hạ Dao hít một hơi
thở sâu, nhìn Diệp Trí Viễn rồi đưa tay chỉ vào ngực, nơi có trái tim
mình: “Chỗ này đã vì anh mà đau đớn suốt một đêm, từ chỗ chờ đợi, hụt
hẫng, đến tuyệt vọng và tan nát. Em rất muốn cười cho qua, nhưng nó đã
băng giá rồi, không còn hơi ấm nữa.”

Diệp Trí Viễn kéo tay An Hạ Dao, nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình
cảm, nói: “Anh biết, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho em lần này, được
không?”

“Diệp Trí Viễn, không phải là vấn đề em có tha thứ hay không?” An Hạ
Dao khẽ lắc đầu, thở dài: “Tuy chỉ là việc anh giải thích muộn hơn một
đêm, nhưng, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhất là trái tim em. Nó đã
thực sự nguội lạnh mất rồi. Em vẫn còn yêu anh, nhưng nghĩ đến những
hiểu lầm và tổn thương ấy thì em lại không dám dễ dàng để yêu anh nữa,
vì khi yêu anhtrái tim em rất đau đớn.”

Diệp Trí Viễn nhíu mày, nhìn An Hạ Dao, hoàn toàn không có vẻ gì là
cô đang nói đùa, bất giác anh cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp
nghẹt lại, anh giang tay, dịu dàng ôm lấy cô: “Trái tim em đã nguội
lạnh, không sao, anh sẽ dùng ngọn lửa trong tim mình để sưởi ấm trái tim anh, làm cho nó dần tan băng giá. Nhất định anh sẽ làm cho nó ấm áp trở lại, em hãy tin anh, được không?” Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán
cô, “Anh yêu em. Thực sự rất, rất yêu. Ngay từ lúc mới bắt đầu đã là em, đến bây giờ cũng là em, và sau này cũng sẽ là em.”

An Hạ Dao chợt thấy niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, cô nhìn Diệp
Trí Viễn bằng ánh mắt nồng nàn, khẽ cắn môi, không dám nói bừa rằng
không được, nhưng cũng không dám nói rằng được, cô vẫn còn thấy hơi do
dự.

Khi niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ, sẽ khiến cho những người đã từng
bị tổn thương thận trọng hơn bất cứ ai, vì những người đã từng tan nát
trái tim sẽ không bao giờ muốn trải qua nỗi đau ấy lần thứ hai, song lại cũng không có cách nào chống chọi lại được với sức cám dỗ của tình yêu.

Vì tình yêu càng mong manh, vị của nó càng rất tuyệt vời.

Diệp Trí Viễn nhìn sâu vào mắt An Hạ Dao, ôm chặt lấy cô, cằm tì lên
đầu cô, nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng: “Chuyện đã qua, chúng ta hãy để cho nó qua đi, em nhé. Từ bây giờ, anh sẽ đối xử với em tốt gấp trăm
ngàn lần lúc trước.”

Chuyện đã qua, có thật là sẽ để nó qua được không? Có thật là có thể mỉm cười mà không so đo tính toán nữa không?

An Hạ Dao không biết, nhưng cô đang mang trong mình đứa con của hai
người, nghĩ đến tương lai hạnh phúc, và hạnh phúc của cô đều gắn liền
với người đàn ông mà cô yêu nhất. Vì vậy cuối cùng cô khẽ đưa tay ra chủ động ôm lấy ngang lưng Diệp Trí Viễn, vùi mặt vào vầng ngực rắn chắc
của anh, khẽ nói: “Diệp Trí Viễn, em đã có rồi đấy.”

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao chủ động ôm lấy mình thì vô cùng hạnh
phúc, thế là hết mưa trời lại hửng nắng, hơn nữa, những hờn giận, hiểu
lầm chất chứa trong lòng hai người hàng chục năm, cuối cùng cũng đã được cởi bỏ. Bây giờ, trong lòng anh và An Hạ Dao chỉ còn