
nh trong sạch, vậy có gì chứng minh cho điều đó không? Nếu có, có thể tôi sẽ giúp anh.”
Thật ra, không phải là Thất Hề thực sự muốn được thấy bằng chứng, vì suy cho cùng chuyện này cũng sẽ không có bằng chứng thật, cô chỉ muốn biết
Diệp Trí Viễn coi trọng An Hạ Dao đến mức nào mà thôi, và sớm muộn gì
thì cô cũng sẽ đưa Diệp Trí Viễn tới gặp An Hạ Dao, có điều, sự chân
thành của Diệp Trí Viễn sẽ quyết định thời gian đó là bao lâu.
Diệp Trí Viễn lập tức lấy ngay mảnh giấy mà Lộ Ngữ Nhụy viết cho anh đưa cho Thất Hề xem.
Thất Hề đọc lượt nhanh những dòng chữ trên đó. Tuy không rõ về căn
nguyên gốc rễ của toàn bộ câu chuyện, nhưng sự thật đã chứng minh cho
suy đoán của Thất Hề: giữa Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn có những bí mật
không thể nói cho rõ ràng, và những bí mật này phải giữ lại để cho An Hạ Dao biết, vì thế cô lập tức thay đổi, kéo Diệp Trí Viễn đi ngay đến
khách sạn.
An Hạ Dao nghe tiếng gõ cửa, hỏi một cách cảnh giác, xem người gõ cửa là ai.
Thất Hề vội lên tiếng: “Dao Dao, là mình, mình quên đồ ở đây.” Nghe tiếng của Thất Hề, An Hạ Dao vội vàng mở cửa ra.
Diệp Trí Viễn lách người, bước ngay vào trong phòng, rồi lập tức đưa tay đóng cửa lại.
Thất Hề đưa tay sờ lên chiếc mũi mà suýt nữa thì bị cánh cửa va vào,
lẩm bẩm: “Đúng là người nôn nóng.” Sau đó rời khỏi khách sạn với những
bước chân nhanh nhẹn và tâm trạng nhẹ nhõm, vì cô tin rằng, tối hôm nay, nhất định Diệp Trí Viễn sẽ đưa được người đẹp An Hạ Dao về nhà.
Nhìn thấy Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao lập tức nổi đóa, cô gầm lên: “Anh đến đây làm gì?” Nói rồi định mở cửa và bỏ đi.
Diệp Trí Viễn nhanh chóng chặn lấy cửa, kéo tay An Hạ Dao: “Vợ yêu, em hãy nghe anh giải thích có được không?”
“Hừ, bây giờ anh đã biết là tôi là vợ rồi à?” Nghe Diệp Trí Viễn nói
như vậy, An Hạ Dao hừ một tiếng lạnh lùng, “Hôm qua, sao trước mặt Lộ
Ngữ Nhụy anh không nói rằng tôi là vợ anh? Chẳng phải là anh không nhận
ra tôi còn gì?”
“Anh xin 1ỗi, anh là đồ khốn, đồ đáng đánh.” Diệp Trí Viễn cầm tay
của An Hạ Dao vả mạnh lên mặt mình một cái, “Nhưng, em hãy nghe anh giải thích đã chứ?”
An Hạ Dao vội bịt chặt lấy tai, lắc đầu, lớn tiếng kêu lên: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”
Diệp Trí Viễn ôm mạnh An Hạ Dao vào lòng, giữ chặt lấy cô: “Đừng rời xa anh!”
An Hạ Dao thì giận dữ ra sức đấm đá một hồi trong lòng anh, thấy Diệp Trí Viễn vẫn không động đậy gì, bèn cắn mạnh một cái vào vai anh.
Diệp Trí Viễn đau tới mức nhăn mặt, nhưng vẫn không buông An Hạ Dao
ra, mà vẫn nhíu mày nhìn khuôn xanh xao của An Hạ Dao, trong lòng không
khỏi thấy xót xa và ân hận.
An Hạ Dao lấy hết sức cắn mạnh một cái, chỉ một lát sau, dù đã qua
lần vải áo, cô vẫn cảm nhận được vị tanh tanh của máu trong miệng, hàm
răng của cô cũng ê cả đi, đến lúc đó cô mới rời khỏi anh, thở dài, cụp
mắt xuống, khẽ nói: “Diệp Trí Viễn, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy
anh, cũng không muốn nghe anh giải thích bất cứ điều gì. Anh đi đi.”
Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao đặt lên ngực mình, nhìn cô chăm chăm
bằng đôi mắt rừng rực: “Chuyện ngày hôm qua, cho dù anh có giải thích
thế nào thì cũng không thể bù đắp lại được tổn thương mà em phải chịu,
nhưng anh thực sự muốn giải thích, bởi vì anh yêu em.”
“Anh yêu tôi?” An Hạ Dao ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Trí Viễn: “Năm tôi 17 tuổi, anh nói yêu tôi, tôi đã tin”, nghẹn ngào một lúc, cô
nói tiếp với vẻ ấm ức: “Nhưng, quay người đi một cái, tôi lập tức nhìn
thấy anh hôn Lộ Ngữ Nhụy.” Cô cố nở nụ cười châm biếm: “Tất cả mọi người trên thế giới này đều cho rằng tôi chạy theo người khác và bỏ anh, thậm chí chính anh cũng cho là như thế. Nhưng, chính anh, Diệp Trí Viễn, anh đã có quan hệ với Lộ Ngữ Nhụy từ trước, giận hờn nên mới chia tay nhau. Còn tôi, dựa vào đâu tôi phải trở thành tấm bia đỡ đạn, vật thế thân
cho tình cảm giữa hai người?” Cuối cùng, lần đầu tiên An Hạ Dao cũng đã
nói ra nỗi ấm ức mà cô đã phải nén nhịn suốt 10 năm.
Ánh đèn mờ mờ trong căn phòng chiếu trên khuôn mặt Diệp Trí Viễn,
trong đôi mắt đen và sâu thẳm của anh ánh lên vẻ u buồn, nhìn An Hạ Dao
nước mắt ròng ròng, trong lòng thấy mềm hẳn lại. Anh nói với vẻ áy náy
và xin lỗi: “Vợ yêu, anh thực sự xin lỗi em.”
“Anh đừng có nói xin lỗi tôi, nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát đến mà làm gì?” An Hạ Dao ngước đôi mắt long lanh lệ lên, nghẹn
ngào nói tiếp: “Đến khi 27 tuổi, anh nói rằng yêu tôi tôi cũng lại tin,
nhưng anh đã lén gặp Lộ Ngữ Nhụy sau lưng tôi, lại còn không dám công
nhận tôi là vợ anh trước mặt cô ta, thậm chí coi tôi như người xa lạ?
Anh nói rằng anh sẽ cho tôi một lời giải thích và bảo tôi ngoan ngoãn
chờ anh ở nhà, tôi cũng vẫn cứ tin.” An Hạ Dao đưa mu bàn tay lên chùi
những giọt nước mắt đang rơi chan chứa, tiếp tục lên án: “Anh đã để tôi
chờ từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng ngày hôm sau.” Hít một hơi thở sâu, cô bỗng cười buồn bã, lớn tiếng chất vấn: “Anh” và Lộ Ngữ Nhụy đã ăn nằm
với nhau ở khách