
ề bán tin bán nghi mở máy điện thoại của An Hạ Dao, trong đó
đúng là có ảnh Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn đang nằm rất thân thiết với
nhau trên giường, tuy không phải là ảnh màu, nhưng ngụ ý của nó thì đã
rõ.
Thất Hề đưa trả máy cho An Hạ Dao, hỏi với vẻ lo lắng: “Vậy, bây giờ cậu định sẽ giải quyết như thế nào?”
“Đầu óc mình hiện đang rất rối ren, mình cũng chưa biết nên giải
quyết như thế nào.” An Hạ Dao dựa vào Thất Hề vẻ mệt mỏi, “Mình đã nghĩ
suốt một đêm, nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Bây giờ mình rất mệt, rất buồn ngủ, mình chỉ muốn ngủ thôi.”
Thất Hề dịu dàng vỗ vai An Hạ Dao, “Cậu cứ yên tâm, chuyện đâu còn có đó, không có cách thì cũng tìm ra cách!”
An Hạ Dao từ từ khép đôi mắt cay dè lại, mặc cho nỗi đau trong lòng dâng lên.
Vào đến phòng của khách sạn, An Hạ Dao nằm xuống và ngủ.
Thất Hề nhìn điệu bỠmệt mỏi của An Hạ Dao, không nói gì nữa mà mở
điện thoại đọc sách, định chờ đến khi An Hạ Dao tỉnh dậy thì sẽ tiếp tục nói chuyện với cô, dù gì với tình hình hiện tại của An Hạ Dao, cô không dám để bạn ở lại một mình.
Mãi cho đến khi đèn đường ngoài phố bật sáng thì An Hạ Dao mới uể oải ngáp và tỉnh dậy, nhìn thấy Thất Hề đang ngủ gật bên cạnh, trong lòng
không khỏi thấy cảm động. Có những lúc, những người bạn gái cứng rắn còn đáng dựa hơn cả đàn ông. Cô rón rén rửa ráy một lúc, khi trở ra vẻ mặt
tuy không vui vẻ hơn nhưng dù sao cũng đã đỡ phần nhợt nhạt hơn khuôn
mặt như sắp chết lúc sáng.
Thất Hề cũng vươn người tỉnh dậy, tuy đôi mắt vẫn đỏ lên vì buồn ngủ, cô nói với An Hạ Dao: “Dao Dao, mình đã gọi thức ăn bên ngoài rồi, ngày mai mình sẽ hầm cho cậu một ít canh gà. Sắc mặt cậu xấu quá, phải bồi
bổ thôi.”
An Hạ Dao cười đau khổ, gật đầu: “Thất Hề, cám ơn cậu.”
“Được rồi, bây giờ rồi mà vẫn còn khách sáo với mình thế sao?” Thất
Hề trề môi làm bộ giận dữ: “Còn nữa, cậu đang buồn, không cười được thì
đừng cười, cười gì mà trông còn xấu hơn cả khóc!”
Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy mà Thất Hề đã gọi, nhưng An Hạ Dao
chẳng thấy muốn ăn gì, cô bê bát lên, nhấm nháp như đếm từng hạt cơm.
Thất Hề thấy vậy, sau một hồi im lặng đặt đũa xuống, nhìn An Hạ Dao:
“Dao Dao, cậu không muốn ăn? Không thích những món ăn này à?”
“Mình thực sự là không muốn ăn.”
“Không muốn ăn thì cũng phải ăn. Cậu không muốn ăn, nhưng đứa bé
trong bụng thì cần ăn, nếu không đủ dinh dưỡng thì làm thế nào?” Thất Hề gắp một ít thịt vào trong bát của An Hạ Dao, nói: “Cậu có thể giày vò
đàn ông, thậm chí có thể giày vò mình về tình cảm, tinh thần, nhưng
không được hành hạ mình, hành hạ cái dạ dày của mình, bởi vì mỗi một cơ
quan trong cơ thể cậu, bao gồm mỗi một lỗ chân lông, đều là của cha mẹ
ban cho, nó không phải là của cậu. Nếu cậu bị đau ốm, cha mẹ cậu sẽ phải đau lòng biết bao.”
An Hạ Dao biết, Thất Hề muốn an ủi cô, nên gật đầu: “Mình biết rồi.” Nói xong, cố ép mình phải ăn.
Ăn uống và thu dọn xong, Thất Hề nhìn đồng hồ thì cũng đã là hơn 9
giờ, An Hạ Dao lại trở lại vẻ thẫn thờ như lúc trước, Thất Hề đã định về nhưng rồi lại không dám. Cô lặng lẽ ngồi bên An Hạ Dao.
An Hạ Dao đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời sao dày đặc, khẽ nói:
“Sự chờ đợi thật không dễ dàng, còn việc gây tổn thương thì lại hết sức
dễ dàng.”
Cô đã đùng khoảng trống tình cảm trong 10 năm để giữ vững trái tim
mình, để chờ đợi người đến lột bỏ vỏ ngoài cứng cỏi của mình, khó khăn
lắm tình cảm giữ trong lòng mới được thăng hoa, nhưng chưa kịp vui mừng
vì niềm hạnh phúc ấy thì đã gặp phải sóng gió.
Kết cục sẽ như thế nào? Bây giờ An Hạ Dao cũng không biết rõ về điều
đó, vì cô chỉ có thể đoán được sự khởi đầu, nhưng mỗi một tình yêu đều
có những kết cục khác nhau, hạnh phúc cũng khác nhau, nỗi buồn cũng khác nhau.
“Dao Dao này, thực ra cũng không đến nỗi bi quan đến thế đâu.” Thất
Hề cũng nhìn lên bầu trời với những vì sao lấp lánh theo An Hạ Dao, “Cho dù cậu có cãi nhau với Diệp Trí Viễn, có chia tay với anh ấy, thì ít
nhất cậu cũng có một đứa con của mình một cách danh chính ngôn thuận.
Đứa con ấy là máu thịt của cậu, nó ở trong bụng cậu, đầu tiên chỉ như
một mầm sống, sau đó phát triển dần, có hình hài và lớn dần lên, rồi sau đó nữa, cậu sẽ có thể nhìn thấy nó, chứng kiến nó lớn lên từng ngày, từ biết bò đến biết đi, biết nói, nó sẽ giống như cậu, cậu cười, nó cũng
cười theo cậu, cậu khóc có thể nó sẽ đưa khăn cho cậu lau nước mắt và an ủi cậu: mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, khi cậu bị người khác ức hiếp, nó sẽ
bảo vệ cậu…” Thất Hề cố gắng nói về vẻ đáng yêu của đứa bé, mục đích rất đơn giản, đó là không muốn An Hạ Dao làm tổn thương chính mình, và để
cô có thể vì con mà đối diện với Lộ Ngữ Nhụy và kiên quyết bảo vệ cuộc
hôn nhân của mình, dứt khoát xóa bỏ kẻ thứ ba đó. Sau khi xóa bỏ kẻ thứ
ba đó xong, thì sẽ tính sổ với Diệp Trí Viễn, dám ngoại tình, lén lút
quan hệ với người yêu cũ, đánh cho anh ta phải nôn ra mới thôi.
Trong suy nghĩ của Thất Hề thì cho dù Lộ Ngữ Nhụy là nữ