
Môi của Thất Hề giật giật: “Dao Dao, cậu thực sự rất hiểu Diệp Trí Viễn!”
Nhưng, một người mà mười năm rồi không có liên lạc liệu có còn như xưa nữa không? Thất Hề nghi ngờ về điều đó.
Diệp Trí Viễn là mối tình đầu của An Hạ Dao, là điều kiêng kỵ ở trong lòng An Hạ Dao trong nhiều năm, liệu có thể đúng như lời của cô, đường
ai nấy đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra không?
Câu hỏi này, e rằng đến chính An Hạ Dao cũng không dám nghĩ tới.
Mối tình đầu đến với An Hạ Dao khi cô mười bảy tuổi. Lúc đó, cô vừa
mới bắt đầu vào học phổ thông trung học, hàm răng thì đang phải nắn lại
cho thẳng, tóc buộc thành túm như đuôi ngựa, cười rất ngây ngô, và luôn
ngây thơ coi việc học cho giỏi, mỗi ngày một tiến bộ làm đích phấn đấu,
kết quả thi lần nào cũng đúng hàng thứ ba toàn trường, giữ vững ngôi vị
học sinh ưu tú, cô gái ngoan ngoãn nhất lớp.
Cuộc sống của An Hạ Dao đơn giản và thuần khiết, tinh khôi như một trang giấy trắng.
Còn Diệp Trí Viễn thì chuyển từ trường khác tới, học cùng lớp với cô
hơn nữa, ngay trong ngày anh đến lớp đầu tiên đã gây chấn động toàn
trường, vì trong bài thi đánh giá chất lượng học sinh anh đã nộp giấy
trắng.
Trong một tháng sau đó, Diệp Trí Viễn không đánh nhau thì hút thuốc,
yêu đương, săn đón các hoa khôi trong lớp, gây ra hết chuyện này đến
chuyện khác, khiến cho giáo viên chủ nhiệm quay như đèn cù, còn anh thì
vẫn cứ tỉnh queo, quen với việc người khác phải giải quyết hậu quả cho
mình. Giáo viên chủ nhiệm vì nể cha mẹ anh nên dù rất tức giận vẫn chẳng dám nói nặng, mà chỉ dùng cách nói xa xôi để dạy bảo anh, song cũng
chẳng có tác dụng gì.
An Hạ Dao chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, một học sinh ưu tú chứ không phải là cán bộ lớp, vì vậy mà cô hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Trí
Viễn – một học sinh cá biệt trong lớp, cũng không quan tâm đến kỷ luật
của lớp. Có thể nói, cuộc sống của cô và Diệp Trí Viễn giống như hai
đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau.
Hôm ấy, một ngày thời tiết rất đẹp, nắng vàng rực rỡ, kết quả bài thi đánh giá chất lượng cuối tháng vừa được giáo viên công bố, An Hạ Dao
được điểm cao nhất như mọi khi và giữ vững ngôi vị đứng đầu lớp.
Giáo viên ngữ văn, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp trả lại bài cho
học sinh từ điểm cao đến điểm thấp, cuối cùng nhìn thấy bài của Diệp Trí Viễn mà chỉ muốn khóc, đập bàn, nói: “Diệp Trí Viễn, em lên đây!”
Cả lớp, tất nhiên bao gồm cả An Hạ Dao, đều đổ dồn mắt nhìn Diệp Trí
Viễn ngồi ở bàn cuối. Diệp Trí Viễn đang ngủ gật chảy cả nước miếng,
không biết rằng giáo viên đang gọi mình, bạn cùng bàn đưa tay huých anh: “này này!
Tỉnh đậy đi!”
“Hết giờ rồi à? Đi chơi bóng đi!” Diệp Trí Viễn bị đánh thức cầm áo lên, định đi ra khỏi lớp học.
Động tác ấy rất nhanh nhẹn, dứt khoát, trông cứ như đang diễn kịch!
Không ít bạn học trong lớp không nín được cười ồ lên, An Hạ Dao cũng
không nín được, đưa tay bịt cái miệng đang nắn lại răng, cười khúc
ktứch.
“Diệp Trí Viễn, lên đây!” Giáo viên chủ nhiệm đập bàn, gầm lên, đưa mắt nhìn cả lớp đang cười ồn, nói: “Trật tự!”
Diệp Trí Viễn đứng lên, mặt vẫn thản nhiên như không: “Có em!” rồi từ từ đi lên bục giảng trước cái nhìn chăm chú của cả lớp khuôn mặt điển
trai của chàng trai mới lớn đầy vẻ ngỗ ngược, coi thường.
“Diệp Trí Viễn, em có thể nói cho tôi biết vì sao bài thi của em toàn là những khoanh đỏ không?” Giáo viên chủ nhiệm thực sự vô cùng khổ sở
vì Diệp Trí Viễn, khuôn mặt già nua đanh lại, bàn tay run run chỉ vào
bài thi của Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn đưa mắt liếc qua một cái, rồi thản nhiên đáp: “Vì điểm 0 ạ!”
“Vậy” vì sao em lại chỉ được điểm 0?” Giáo viên chủ nhiệm cao giọng.
“Làm sao em biết được? Em làm bài, thầy phê kém và thầy cho điểm 0!”
Diệp Trí Viễn hầu như cảm thấy điều đó chẳng có liên quan gì đến
mình, kể từ sau khi nộp bài bằng tờ giấy trắng và nổi tiếng toàn trường
rồi bị cha đánh cho một trận nhừ tử, cậu hứa với cha mẹ là sẽ không nộp
giấy trắng nữa mà sẽ làm bài. Nhưng, cậu đã làm, đã điền mà vẫn bị điểm
0, điều này không thể trách cậu được.
Giáo viên chủ nhiệm bị cậu làm cho tức giận tới nghẹn cả cổ, mất bình tĩnh đấm mạnh xuống bàn, “Diệp Trí Viễn, người khác lên lớp học, em
cũng lên lớp học, thế mà người ta nếu không được điểm tuyệt đổi thì ít
nhất cũng được 145, còn em, em chỉ được điểm 0, em muốn gì hả?”
Diệp Trí Viễn nhún vai, đáp với vẻ coi thường: “Người ta thông minh, còn em thì dốt ạ!”
Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa chỉ vào bài thi, gầm lên: “Diệp Trí Viễn, em đừng trêu tức tôi, IQ của em là trên l40!”
Lúc đầu, khi Diệp Trí Viễn mới chuyển về trường, giáo viên chủ nhiệm
đã xem hồ sơ của cậu, chỉ số IQ trên l40, điểm lên lớp đứng ở hàng thứ
ba toàn trường, vì thế, cả 5 giáo viên chủ nhiệm của toàn bộ 5 lớp trong khối 10 đều muốn cậu về lớp mình, kể cả ông. Ai ngờ, cậu học sinh này
ngay từ hôm đầu tiên đến lớp đã nộp cho ôn