Ring ring
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325823

Bình chọn: 9.5.00/10/582 lượt.

g một tờ giấy trắng, khiến ông sốc tới mức suýt nữa bệnh tim tái phát. Giáo viên chủ nhệm biết hoàn
cảnh của Diệp Trí Viễn, hơn nữa, cậu lại đang trong lứa tuổi nghịch, vì
thế, ông đã không làm trái với cậu mà thận trọng nâng niu, dỗ dành, hy
vọng cậu có thể hiểu mong muốn và sự che chở của ông đối với nhân tài!

Nhưng, ai ngờ, đã một tháng rồi mà cậu học sinh ấy không những không
nghiêm túc nhìn nhận lại thái độ của mình, vẫn cứ đánh nhau, hút thuốc,
yêu đương lăng nhăng, mang đến cho ông một lô chuyện phiền toái, hôm nay còn cố ý làm bài kém để được điểm 0! Làm sao mà ông không tức giận cho
được!

Diệp Trí Viễn không nói gì.

“Diệp Trí Viễn, nhìn xem, em đã điền đề mục gì đây?” Thầy chủ nhiệm
tức giận đưa tay chỉ vào một chỗ điền trống, đọc: “Quân bất kiến thanh
hải đầu/ Thiếp tương tư hồng sàng trưởng! Em điền thuận quá nhỉ, gieo
vần cũng hay đấy chứ”.

Diệp Trí Viễn thè lưỡi cười, nhìn thầy giáo chủ nhiệm với vẻ mặt
không thay đổi, đáp ra vẻ khiêm tốn: “Thường thôi ạ, thường thôi ạ!” Rất nhiều học sinh ngồi dưới bụm miệng cười, nhưng vì thấy thầy giáo vừa
mới đập bàn nên cố nín.

“Cùng tắc độc thiện kỳ thân/ Phú tắc thê thiếp thanh quần” (Nghĩa là
nghèo thì chỉ có một mình, giàu thì thê thiếp cả đống), thầy chủ nhiệm
đọc xong câu đó thì cả lớp cũng cười ồ cả lên. An Hạ Dao cũng bịt miệng, cười bò cả ra bàn.

Vẻ mặt điển trai của Diệp Trí Viễn không hề tỏ ra chút lúng túng nào, nói với vẻ bình thản: “Đừng ồn, trật tự” Tiếp đó quay mặt lại nhìn về
phía thầy chủ nhiệm với vẻ hớn hở: “Thầy đọc tiếp đi ạ! Có thể làm cho
mọi người cười, em cảm thấy mình cũng rất thành công!”

Thầy chủ nhiệm lại đập xuống bàn lần nữa, vì dùng sức quá mạnh, nên
bàn tay hơi đau, bất giác chau mày, vẩy tay, có thể thấy thầy đã rất tức giận, nên mất cả bình tĩnh: “Trí Viễn, em nói đi? Còn muốn học nữa hay
không?”

Trí Viễn có vẻ bất lực, chớp chớp đôi mắt đẹp, láu lĩnh đáp: “Có chứ, sao lại không? Em muốn học ạ?”

“Vậy, em xem lại thái độ của mình có phải đang đi học không?” Thầy
giáo chủ nhiệm tức giận đấm vào ngực mình: “Em nhìn đi, người khác được
145 điểm, thế mà em được 0 điểm, 0 điểm!” Rồi nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ
vô cùng đau khổ, khẽ kêu lên: “Chí ít thì em cũng phải được bằng số lẻ
của người ta chứ!”

Diệp Trí Viễn nhìn vào bài thi chi chít những khoanh và gạch đỏ, gật
đầu với thầy chủ nhiệm, tỏ ra đã tiếp thu lời thầy, rồi quay người, nói
to về phía cả lớp: “Ai đã được 145 điểm?”

An Hạ Dao giơ tay theo phản xạ tự nhiên, rồi lập tức ngây người ra,
nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh như băng của Diệp Trí Viễn, đang nhìn cô
bằng đôi mắt giận dữ: “Cậu không có việc gì hay sao mà thi giành điểm
cao như thế làm gì?” Điệu bộ của Trí Viễn dữ tợn như thể muốn bóp chết
An Hạ Dao.

An Hạ Dao chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt, cô không biết phải nói gì với cậu ta.

“Diệp Trí Viễn!” Thầy chủ nhiệm nổi giận, đập mạnh xuống bàn, rồi lại lập tức vẩy tay mãi vì đau.

Diệp Trí Viễn vội quay người lại, cúi đầu xuống, với tư thế sẵn sàng
tiếp nhận lời thầy, nghiêm túc hứa: “Thưa thầy, em hứa lần sau sẽ thi
đạt điểm 0 cao nhất, thầy cứ yên tâm!”

“Em! Em! Em!” Thầy chủ nhiệm giận dữ mãi không nói ra lời. Học trò
cứng đầu thầy đã gặp nhiều, nhưng kiểu như Diệp Trí Viễn thì đây mới là
lần đầu. Kiểu học sinh như vậy, nếu giáo dục tốt thì sẽ trở thành nhân
tài rường cột của đất nước, nhưng nếu giáo dục không tốt thì sẽ là hủy
hoại nhân tài hiếm có.

Thầy chủ nhiệm cảm thấy rất rõ gánh nặng trách nhiệm, bất giác thở
dài, chăm chú nhìn Trí Viễn, nói bằng giọng đầy ý tứ sâu xa: “Diệp Trí
Viễn, em là một cậu bé thông minh, thành tích của em rất tốt, vì sao em
lại tự sa ngã và ruồng bỏ mình như vậy?”

Trên khuôn mặt mới lớn của Diệp Trí Viễn thoáng hiện lên vẻ thiếu tự
nhiên, cãi lại với vẻ không vui: “Em không tự sa ngã, không tự ruồng bỏ! Em không thông minh, em rất ngốc! Em là như thế đấy!”

Sau mấy lần hít sâu, lấy lại bình tĩnh, thầy chủ nhiệm nói theo ý của Diệp Trí Viễn: “Thôi được, em ngốc cũng không sao, chỉ cần em chăm chỉ, chịu khó học hành, thầy tin, em nhất định sẽ là chú rùa trong truyện
Rùa chạy thi với thỏ.”

“E rằng, em sẽ làm thầy thất vọng thôi”. Diệp Trí Viễn khẽ đáp.

Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Trí Viễn, chỉ về phía An Hạ Dao: “Có thất
vọng hay không thầy không biết, nhưng thầy sẽ xếp cho An Hạ Dao, người
đạt điểm cao nhất ngồi cùng bàn, giúp em học bù”.

“Sao cơ?” Diệp Trí Viễn trợn tròn mắt.

An Hạ Dao cũng trợn tròn mắt, hôm nay sao lại cứ bị liên lụy thế nhỉ?

Thầy chủ nhiệm nhét bài thi vào tay của Diệp Trí Viễn: “Hãy nhờ bạn
cùng bàn giúp cho, hãy sửa lại bài thi này, ngày mai tôi sẽ kiểm tra!”

“Em không ngồi cùng với bạn ấy!” Diệp Trí Viễn từ chối thẳng thừng.

“Thưa thầy, em cũng không ngồi với bạn ấy đâu ạ!” An Hạ Dao giơ tay, đứng dậy.

Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Trí Viễn, rồi lại nhìn An Hạ Dao, nói dứt
khoát: “Tôi đã qu