Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325800

Bình chọn: 9.00/10/580 lượt.



“Đừng có mà tưởng bở, đồ không biết sĩ diện!”An Hạ Dao lập tức trừng mắt nhìn trả Diệp Trí Viễn.

“Những đứa có sĩ diện mới là mặt dà, còn những người không có sĩ diện thì chẳng thèm đến kiểu sĩ diện ấy!” Trí Viễn tưng tửng đáp lại, nhìn
An Hạ Dao với vẻ khinh bỉ: “Giống như cậu ấy, sĩ diện hão, đồ niềng
răng!”

“Cậu! cậu cậu” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức điên lên, lần đầu tiên mới thấy thế nào là “miệng lưỡi độc địa.”

“Này con bé niềng răng, xấu xí không phải là lỗi của cậu, nhưng mà
lại lộ diện để làm người khác sợ, thì là cậu sai rồi!” Diệp Trí Viễn
tiếp tục làm tổn thương An Hạ Dao không chút e dè: “Cậu nhìn đi, cầm
gương ra mà soi bộ dạng mình bây giờ đi? Eo ôi, tôi sợ đến chết mất!”

“Diệp Trí Viễn!” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức đến mất bình
tĩnh, đấm mạnh tay xuống bàn, sống mũi cay sè, nước mắt vòng quanh, rồi
cứ thế tuôn ra. Đổi với bất cứ cô gái nào thì những lời vừa rồi của Diệp Trí Viễn cũng là những lời làm tổn thương nghiêm trọng.

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao bị mình làm cho tức giận đến run cả
người thì rất khoái trí, có điều, con gái thay đổi nhanh như trở bàn
tay, cậu vẫn còn chưa hết khoái trí thì đã thấy An Hạ Dao khóc, từng
giọt nước mắt như hạt ngọc lã chã rơi xuống.

Bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy con gái khóc cũng đều cảm thấy không biết phải làm gì, nhất là cô gái ấy vừa mới rồi còn nhe nanh giơ
vuốt, cùng lời qua tiếng lại và làm tổn thương lẫn nhau với mình, bây
giờ thì lại khóc không chút để ý đến hình ảnh, nước mắt nước mũi chan
chứa, nức nở không thành hơi.

Diệp Trí Viễn chợt thấy áy náy, bèn đưa tay lay cô: “Này, cô bé xấu xí, đừng khóc nữa, đừng làm như là tôi bắt nạt cậu nữa”.

“Chính cậu đã bắt nạt tôi!” An Hạ Dao gạt mạnh tay Diệp Trí Viễn, càng khóc nức.

Tiếng hét đó làm cho Diệp Trí Viễn có tật giật mình, ngượng ngập nói: “Tôi không bắt nạt cậu, đừng khóc nữa!”

An Hạ Dao không thèm để ý đến Diệp Trí Viễn, gục mặt xuống bàn khóc
rất đau lòng. Lòng rất ấm ức, tự nhiên lại phải ngồi cùng bàn với một kẻ có vấn đề, lại còn bị hắn coi thường như vậy, khinh bỉ như vậy, đau
lòng quá.

“Chuyện gì thế?” Thầy chủ nhiệm đã quay trở lại, tiếng khóc của An Hạ Dao vẫn rất rõ, thầy quan tâm bước lại, nhìn Diệp Trí Viễn đang lúng
túng, hỏi.

Diệp Trí Viễn cúi đầu, đáp một cách không rõ ràng: “Không có gì đâu
ạ, con gái mà, vốn phiền phức như thế đấy! Bạn ấy muốn khóc thì để cho
bạn ấy khóc thôi!”

“Diệp Trí Viễn, em bắt nạt An Hạ Dao phải không?” Thầy chủ nhiệm hỏi.

Diệp Trí Viễn biện bạch: “Em không bắt nạt bạn ấy!”

“Cậu đã bắt nạt tôi, cậu bảo tôi là đồ xấu xí, đồ niềng răng còn gì!” An Hạ Dao hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ lên vì khóc vẫn còn ngân ngấn
nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào Diệp Trí Viễn tố cáo.

Thầy chủ nhiệm ngước đôi mắt sâu, nhìn Diệp Trí Viễn, hỏi với giọng đầy áp lực: “Đúng thế không?

Trí Viễn gật đầu, bất lực thừa nhận: “Thôi được, em thừa nhận, em gọi bạn ấy là con bé xấu xí, con bé niềng răng, nhưng, em toàn nói sự thật
đấy chứ!”

“” An Hạ Dao vừa nghe thấy thế, tức giận gục xuống bàn, lại khóc tướng có rất khổ tâm.

“Diệp Trí Viễn, xin lỗi An Hạ Dao ngay!” Thầy chủ nhiệm bạt vào đầu
của Diệp Trí Viễn với vẻ giận dữ, “Thầy phạt em, lát nữa chạy mười vòng
quanh sân vận động!”

Rất ít người dám bạt vào đầu Diệp Trí Viễn, nhưng lúc này cậu không
có vẻ gì là nổi giận, có thể thấy, nước mắt của An Hạ Dao khiến cậu cảm
thấy không giữ được vẻ bình thường nữa.

Diệp Trí Viễn huých vào người An Hạ Dao, nói một cách nghiêm túc: “Này, niềng răng, xin lỗi nhé…”

An Hạ Dao trừng đôi mắt rực lửa lườm Diệp Trí Viễn, bặm môi không nói gì.

Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao lườm cho phát cuống, vội đổi giọng, nói:
“An Hạ Dao, thôi nhé, tôi nói xin lỗi rồi, bạn đừng có giận nữa, tôi còn bị phạt chạy mười vòng quanh sân vận động, tôi cũng đang muốn khóc
đây.”

Thầy chủ nhiệm vội xen vào: “An Hạ Dao, lát nữa em hãy giám sát Diệp
Trí Viễn, xem có chạy đủ số vòng không rồi nói cho thầy biết, để ngày
mai thầy kiểm tra, phạt cậu ta chạy hai mươi vòng.”

“Thưa thầy, có thật thế không? Mười vòng là 8.000 mét đấy!” Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn lập tức nhăn nhó, đau khổ như quả mướp
đắng.

An Hạ Dao đã khóc, đã được trút bỏ, vì thế trong lòng cũng thấy dễ
chịu hơn, đón nhận bạn cùng bàn mới, hỉ mũi, ném một câu cho Diệp Trí
Viễn: “Đáng đời!” sau đó quay người, vơ cuốn vở của mình lên xem.

Thầy chủ nhiệm thấy tình hình đã ổn, bèn nói một câu: “Các em xem bài đi, có vấn đề gì hãy cùng giúp nhau giải đáp. Lát nữa thầy sẽ tổng hợp
để giảng lại.” Nói xong, thầy ra khỏi lớp.

Diệp Trí Viễn thận trọng đưa mắt nhìn An Hạ Dao, nhưng không biết
chắc rằng lúc này cô có còn giận hay không, bèn gọi thăm dò: “An Hạ
Dao.”

An Hạ Dao vung bím tóc, quay mặt lại, nhìn Diệp Trí Viễn, khẽ đáp bằng một tiếng với vẻ không vui: “Cái gì?”<


Lamborghini Huracán LP 610-4 t