
/>Khi An Hạ Dao nghe Diệp Trí Viễn nói không muốn kết hôn với mình, thì vừa cảm thấy hụt hẫng, vừa cảm thấy như trút được gánh nặng, tóm lại là một tâm trạng rất mâu thuẫn.
“Tuy chúng ta không muốn kết hôn với nhau, nhưng chúng ta có thể kết
hôn giả!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt chăm chú: “Thuận
theo ý của các cụ, để cho họ vui lòng, còn chúng ta, sau này ai đi đường đấy, không liên quan đến nhau, ai cũng có lí do của mình.”
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn bằng con mắt dò xét: “Vì sao người ấy lại là tôi?”
“Vì, em tương đối quen thuộc với anh!” Diệp Trí Viễn cười nhẹ nhõm,
nhìn thấy vẻ dao động của An Hạ Dao, nói tiếp: “Trước mắt, ngoài anh ra
em không còn sự lựa chọn nào tốt hơn!”
“Hôn nhân không phải là trò đùa!” An Hạ Dao không biết là mình đang
thuyết phục Diệp Trí Viễn hay là thuyết phục bản thân: “Làm sao có thể
giả vờ một cách tùy tiện như vậy được?”
“Nếu em coi nó là thật, thì nó sẽ là thật.” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ
Dao với vẻ nghiêm túc: “Chúng ta có thể đăng ký kết hôn, có thể tổ chức
tiệc cưới, có thể chụp ảnh cưới, có thể tiến hành mọi bước của một đám
cưới, chỉ có điều là sau đám cưới hai chúng ta đều có không gian tự do
của mình.”
“Diệp Trí Viễn, vậy sao anh không kết hôn với một cô gái yêu anh đi?” An Hạ Dao nghẹo cổ, hỏi với vẻ nghiêm túc, không cần nói tới gia cảnh,
chỉ riêng điều kiện là chính con người Diệp Trí Viễn thôi cũng đủ để có
tới N cô gái tranh nhau vây quanh anh.
“Anh là GAY, không được sao?”
Khụ, khụ, khụ… An Hạ Dao lập tức bị sặc nước, ho liên tục, lý do này mới thực sự là gây sốc!
Diệp Trí Viễn đưa tay ra, vỗ lưng giúp An Hạ Dao.
An Hạ Dao lập tức gạt tay anh ra, nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Diệp Trí Viễn hít một hơi thở sâu, nói bằng giọng lạnh lùng: “An Hạ
Dao, nói em là ngốc mà em không chịu thừa nhận, anh không phải là GAY,
lần trước chẳng phải em đã đích thân được kiểm nghiệm rồi sao?”
Nghe Diệp Trí Viễn nhắc tới chuyện một đêm tình lần ấy, An Hạ Dao lập tức đỏ bừng mặt đến tận cổ, nhưng vẫn cố gắng đáp một cách cứng cỏi:
“Tôi làm sao mà biết được anh có phải là đàn ông đích thực hay không?”
Lần này đến lượt Diệp Trí Viễn: “An Hạ Dao, có phải em đã nghĩ quá
lên không đấy?” Chẳng qua anh chỉ nói đùa một câu để làm thay đổi không
khí, kẻo làm cho việc bàn bạc chuyện cưới xin mà cứ như là đang đàm
phán.
Tuy nhiên, họ cũng đã đem chuyện hôn nhân bàn giống như một cuộc trao đổi.
“Thôi được, cứ cho là tôi nghĩ quá lên đi!” An Hạ Dao cắn môi dưới,
“Nếu các cụ mà không ép cưới, tôi nghĩ chúng ta sẽ không cần phải làm
đám cưới giả, đúng không?”
“Em cảm thấy họ sẽ không ép ư?” Trí Viễn cười: “Em đừng quên, hôm nay mẹ anh tới là để đặt vấn đề!”
An Hạ Dao không nói gì, thở dài một tiếng, biết đâu được đấy chuyện gì thì cũng phải nghĩ theo chiều hướng lạc quan chứ.
“An Hạ Dao, nếu các cụ không ép cưới, thì chúng ta sẽ tiếp tục quan hệ yêu đương.”
“Vì sao không ép cưới mà lại vẫn cứ phải duy trì quan hệ ấy?” An Hạ Dao cắt ngang lời Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn đưa tay búng lên đầu An Hạ Dao: “Đúng là chịu thua em
rồi đấy, với đầu óc này của em làm sao lại có thể phụ trách được chuyên
mục tình cảm của người ta được nhỉ? Làm thế chỉ có mà hỏng con cái người ta mất thôi!”
An Hạ Dao giận dữ phát vào người Diệp Trí Viễn, nghiến răng. iều cô
ghét nhất là người khác tỏ ra nghi ngờ về trình độ chuyên môn của mình:
“Em chưa có bạn trai chính thức, không nhẽ lại muốn tiếp tục tham gia
các cuộc xem mặt thú vị ấy sao?” An Hạ Dao nghe Diệp Trí Viễn nói xong,
vội rụt tay về, lấy lại tinh thần: “Thôi được, cứ coi là anh nói có lý.” So với việc đi xem mặt gặp đủ hạng người, thì việc thỏa hiệp với Diệp
Trí Viễn xem ra vẫn còn hơn.
“Em phải thừa nhận là những điều anh nói rất có lý!” Diệp Trí Viễn đắc ý.
“Dao Dao, ăn cơm thôi!” Bà An lịch sự gõ cửa, nói vọng qua cánh cửa.
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đưa mắt nhìn nhau, rồi đẩy cửa bước ra
ngoài trước cái nhìn đầy ý tứ của ba đôi mắt. Bà Diệp là người lấy lại
tinh thần đầu tiên, sốt sắng kéo An Hạ Dao ngồi xuống bên cạnh mình,
đùa: “Đôi trẻ này tình cảm quá đấy, cứ dính chặt vào nhau, không chịu
rời lấy nửa bước?”
Nhìn vẻ mặt của cha mẹ như chỉ muốn gả ngay mình đi thì rất muốn nhảy ra nói rằng, con bị oan và vô tội, con không hề dính chặt với Diệp Trí
Viễn!
Diệp Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đến ngồi ở chỗ đối diện với An Hạ Dao theo sự sắp đặt của bà An.
An Hạ Dao đưa mắt nhìn cảnh mẹ mình nhiệt tình gắp thức ăn cho Diệp
Trí Viễn và luôn miệng giục anh ăn. Vẻ ân cần ấy của bà hơn hẳn đối với
con gái, khiến cô bất giác cảm thấy hơi tấm tức, mẹ ơi, mẹ nhiệt tình
quá rồi đấy!
Diệp Trí Viễn là người rất khéo léo trong quan hệ, mặt luôn giữ một
nụ cười tươi như hoa, rồi cũng gắp thức ăn vào bát cho ông bà An với vẻ
nhiệt tình như vậy, khi nói chuyện thì không quên lấy lòng bà An. Chuyện hôm nay t