
hì có vẻ xẹp xuống.
“Em không uống say thì làm sao mà tìm được đàn ông để qua một đêm tình?” Diệp Trí Viễn châm biếm.
“Hôm nay tôi không muốn uống, không muốn có một đêm tình, không được à?”
“Ồ, thế mà anh tưởng là em sợ rồi, không dám uống nữa.” Diệp Trí Viễn cười, nhìn An Hạ Dao với vẻ coi thường, tiếp tục dùng chiêu khích
tướng.
“Uống thì uống!” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn khích, đưa tay vơ lấy chai bia bên cạnh, uống từng ngụm lớn.
Thất Hề trợn tròn mắt nhìn An Hạ Dao uống liền một hơi hai chai, bất
giác đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, tuy vẻ mặt anh vẫn tỏ ra như không có
chuyện gì, nhưng đôi mắt đen thì lại nhìn chằm chằm vào An Hạ Dao với vẻ quan tâm, cô bèn nói với An Hạ Dao: “Dao Dao, mình đi trước đây, cứ từ
từ mà uống nhé, đừng có say đấy!”
“Không sao, cậu cứ đi trước đi!” An Hạ Dao ợ một cái, rõ ràng là cô
đã bắt đầu chếnh choáng. Khua tay về phía Thất Hề, cô quay mặt lại nhìn
Diệp Trí Viễn, “Tửu lượng của tôi rất tốt!”
Diệp Trí Viễn nhếch mép, hai tay ôm trước ngực, hỏi với vẻ lạnh nhạt: “An Hạ Dao, lần trước em uống say, em đã uống bao nhiêu vậy?” Tuy việc
cố ý chuốc cho một cô gái say là việc rất không vẻ vang gì, nhưng ai bảo Diệp Trí Viễn lại gặp phải một người như An Hạ Dao, cô gái này không
say thì luôn tỏ ra vẻ đanh đá, lúc nào cũng xù lông lên như con nhím, ai chạm vào cũng bắn lông về người ấy, nhất là Diệp Trí Viễn, trái tim
trong sáng, nhỏ bé của anh bị An Hạ Dao đâm vào sẽ không biết đau đến
lúc nào.
“Năm chai… sáu chai…” đầu óc An Hạ Dao đã bắt đầu lơ mơ, cuối cùng cô cũng đã uống 4 chai, lại thêm một chén rượu lúc trước nữa, tuy loại
rượu đó ngọt như nước hoa quả, nhưng lại rất mạnh.
Diệp Trí Viễn dìu An Hạ Dao đúng theo kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, còn An Hạ Dao thì loạng choạng bước theo anh ra khỏi quán rượu.
Nửa thân người trên của An Hạ Dao gần như dựa hẳn vào Diệp Trí Viễn,
anh phải vừa dìu vừa bế thì thân ngươi cô mới đứng thẳng lên được. Cô
ngước đôi mắt mơ màng vì say rượu nhìn Diệp Trí Viễn, ợ một cái rồi hỏi: “Diệp Trí Viễn, có phải bây giờ anh đang theo đuổi tôi không?”
“Phải…” Diệp Trí Viễn thành thật đáp.
“Vậy là anh thích tôi rồi?”
“Ừ!” Trong ánh đêm mơ màng, Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao trông như
con mèo nhỏ trong lòng mình, nở nụ cười mà đến anh cũng không nhận ra.
“Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh thích điểm gì ở tôi? Tôi sửa không được à?”
Trong giọng nói của An Hạ Dao lộ rõ vẻ ấm ức, “Tôi không thích anh, tôi không thích anh, tôi không muốn mình thích anh…”
Tâm trạng dễ chịu của Diệp Trí Viễn vừa mới có được, lập tức bị phá
tan bởi những lời nói như một gáo nước lạnh giội xuống của An Hạ Dao,
lòng anh tê tái, và tất nhiên vì thế anh không để ý đến câu sau cùng của cô: tôi không muốn mình thích anh!
Giọng của Diệp Trí Viễn lập tức trở nên giận dữ, anh buông An Hạ Dao
ra: “Thích em chẳng có lý do gì, nếu anh có thể nói rằng anh thích em ở
điểm nào thì anh còn thích em làm gì?”
Diệp Trí Viễn thực sự rất tức giận, đến mức lục phủ ngũ tạng cũng lộn cả lên!
Vốn dĩ dạ dày của An Hạ Dao đã rất khó chịu, cú buông mạnh của Diệp Trí Viễn khiến cô ngã xuống, và lập tức nôn ộc ra….
Diệp Trí Viễn nhíu chặt mày, nhìn An Hạ Dao đang nôn thốc nôn tháo,
cuối cùng không đành lòng, bước lên khẽ vỗ vào lưng cô rồi lấy giấy ăn
đưa cho cô lau miệng, sau cùng thì bế ngang thân hình mềm oặt của cô đi
thẳng về nhà.
Đúng vậy, anh đã sai, lẽ ra anh không nên cố ý khích cô, để cô uống say như thế này!
Vì vừa về đến nhà, An Hạ Dao lập tức ôm lấy cái xí bệt và nôn đến nửa đêm, Diệp Trí Viễn vừa mới giúp cô dọn dẹp xong thì cô lại tiếp tục nôn ra… Cho nên, kế hoạch chờ sau khi An Hạ Dao uống say có thể quan hệ với cô của anh đã không được như ý, ngược lại, anh phải chăm sóc cô suốt
một đêm.
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong nhà, An
Hạ Dao thức dậy vì cơn đau đầu dữ dội, đây không phải là phòng của cô,
vì phòng của cô có mành cửa sổ ngăn ánh nắng, nếu không kéo ra thì khó
mà phân biệt được ngày đêm.
An Hạ Dao chợt thấy giật mình, nhìn sang người đàn ông để trần đang
nằm bên cạnh mình, thấy đó là một khuôn mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa
lạ lẫm. Cô buồn bực vỗ vào trán mình, cô không thể nhớ được chuyện gì
khác ngoài chuyện tối hôm qua uống rượu ở quán, đầu óc cứ như là bị đứt
dây thần kinh, cúi xuống nhìn thân hình cũng trần trụi như vậy của mình, cô bất giác thở dài, lẽ nào lại như vậy? Tối hôm qua lại quan hệ bậy bạ sau khi uống say ư? Lại là cùng với Diệp Trí Viễn?
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn đang trong giấc ngủ say, vội rón rén tìm quần áo của mình để mặc, nhưng lục một hồi vẫn không tìm thấy chiếc áo
lót đâu, cô đành đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, trên sàn nhà không có, trên tủ cũng không có.
Cô nhìn kỹ trên giường, do dự một chút rồi khẽ khàng kéo chiếc chăn ra từng chút một.
“Tỉnh dậy rồi à?” Diệp Trí Viễn mở mắt, nhìn An Hạ Dao bằn