The Soda Pop
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324893

Bình chọn: 9.00/10/489 lượt.

hợp với anh…
Đôi môi của hai người cứ quấn chặt lấy nhau, nồng nhiệt và say đắm…

Một hồi lâu sau, Diệp Trí Viễn mới buông khuôn mặt đỏ bừng vì nhịn
thở lâu có đôi mắt mơ màng của An Hạ Dao với vẻ chưa muốn thôi, không
nén được khẽ cười: “An Hạ Dao, em chưa hôn bao giờ à? Sao lại đến cả thở cũng không biết thế?”

Giống như con cá rới mặt nước nay lại trở về lòng hồ, An Hạ Dao ra
sức thở, có một khoảnh khắc cô đã tưởng rằng mình sẽ chết vì ngạt thở,
bây giờ nghe thấy vẻ chế nhạo không chút kiêng dè trong lời nói của Diệp Trí Viễn, không khỏi tức giận, đáp: “Ai bảo là tôi không biết hôn?
Chẳng qua là tôi tò mò, bây giờ khi hôn tôi sao anh lại không thấy sợ bị va vào răng nhỉ?”

Một lần nữa Diệp Trí Viễn lại kéo An Hạ Dao vào lòng, khuôn mặt với
những đường nét rõ ràng in trong đôi mắt An Hạ Dao, ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao cao, đôi môi gợi cảm, ánh mắt rực lửa,
tất cả khiến cho An Hạ Dao cảm thấy rất ngột thở, khuôn mặt xinh đẹp
thoắt đỏ bừng, vội rời ánh mắt đi.

Thôi được, An Hạ Dao thừa nhận, cô không sao chống đỡ nổi với vẻ đẹp và sức hấp dẫn của Diệp Trí Viễn!

Không thể trách cô là quá không kiên định, mà là vì thực lực của đối phương quá mạnh, cô không cùng đẳng cấp với anh.

“Vì bây giờ em không bịt răng, nên anh không sợ!” Ha, ha, ha, Diệp
Trí Viễn cười to với tâm trạng rất vui, nhìn thấy An Hạ Dao lại hé răng
định cắn, vội nói: “Nếu em có sức cắn anh, thì anh cũng không ngần ngại
hôn em tiếp.”

An Hạ Dao vừa nghe nói vậy, vội đẩy Diệp Trí Viễn ra, nhìn anh với vẻ cảnh giác: “Tôi cảnh cáo anh, lần sau nếu không được sự cho phép của
tôi, anh mà động vào tôi là tôi sẽ hoạn anh đấy.”

“Được sự đồng ý của em thì sẽ được động vào em hả?”

“Có nằm mơ thì mới đồng ý cho anh động vào!” An Hạ Dao nghiến răng,
“Tóm lại, Diệp Trí Viễn, anh không được động vào tôi, nếu không tôi sẽ
không khách sáo với anh đâu!”

Diệp Trí Viễn nhún vai vẻ coi thường, sau đó dẩu môi về phá An Hạ
Dao: “Em nhìn đồng hồ đi, bây giờ đã 10 giờ rồi, người lớn hai bên gia
đình sẽ gặp nhau ở nhà hàng XX lúc 11 giờ, em thật sự không cần chuẩn bị gì à?”

“Ôi, tôi chưa đánh răng!” An Hạ Dao ôm khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh.

“Anh đâu có chê em chưa đánh răng.” Diệp Trí Viễn lẩm bẩm với tâm
trạng rất vui, tiếp đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ, trong đầu
vẫn cứ nghĩ đến câu nói đó của An Hạ Dao: bây giờ khi hôn tôi, sao lại
không thấy sợ bị va răng thế? Xem ra, An Hạ Dao vẫn rất để tâm đến những lời nói cay độc và khốn nạn của anh hồi ấy.

Không lẽ, bây giờ An Hạ Dao từ chối mình là có liên quan đến những chuyện quá khứ ấy?

Diệp Trí Viễn chống tay lên cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc, dù thế
nào thì An Hạ Dao cũng đã là người đàn bà của anh, vậy thì dù có phải
lừa dối, ép uổng cũng nhất định phải giữ người ấy ở lại bên mình.

Một khi mà Diệp Trí Viễn đã động lòng, thì An Hạ Dao sẽ không thể
chạy thoát, nhìn phản ứng của cô đối với anh, thực ra hoàn toàn không
phải không chút tình cảm nào như lời cô nói, ít nhất thì An Hạ Dao cũng
không có bất cứ khả năng chống chọi nào với anh!

An Hạ Dao tắm rửa qua quýt một lượt xong, quấn vội chiếc khăn tắm và
bước ra khỏi nhà vệ sinh, “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh ném quần áo
của tôi vào đâu rồi…” Chưa nói hết câu, cô đã phải ngây người ra như bị
điểm huyệt.

Trong phòng khách có bốn người đang ngồi rất ngay ngắn, ngoài ông bà
An và bà Diệp mà An Hạ Dao đã quen thuộc thì còn có một khuôn mặt rất
quen mà cô thường nhìn thấy trên ti vi và lúc này đang đưa mắt nhìn cô
với vẻ nghiêm nghị, rồi sau đó rời mắt đi với vẻ ngượng ngùng.

Diệp Trí Viễn tươi cười đứng bên, quay sang giới thiệu với An Hạ Dao: “Đây là cha anh.” Nói xong, lập tức đến kéo An Hạ Dao vào phòng, lục
tìm quần áo cho cô, “Em mặc vào nhanh đi.”

“Khoan đã, rút cuộc là chuyện gì vậy?” An Hạ Dao kéo tay Diệp Trí
Viễn, hỏi. Chẳng phải đã nói là gặp nhau ở nhà hàng lúc 11 giờ sao? Sao
tất cả lại đến chỗ của Diệp Trí thế này?

“Đồng hồ hết pin rồi, bây giờ là 12 giờ 58 phút, em hiểu chưa?” Diệp
Trí Viễn nhướn mày: “Anh phải ra để đối phó, em nhanh lên đấy.”

Bốn ông bà vừa ăn vừa đợi, đợi đến 12 giờ mà vẫn chẳng thấy Diệp Trí
Viễn và An Hạ Dao đâu, gọi điện thì đều tắt máy, bà An gọi cho Thất Hề
thì mới biết tối hôm qua An Hạ Dao về cùng Diệp Trí Viễn, thế là bốn
người lập tức tới nơi để bắt sống.

An Hạ Dao gật đầu, giận dữ đấm xuống giường “Trời đất, đúng là xấu hổ quá! Còn mặt mũi nào mà nhìn các cụ đây…” Một lát sau cô mới lấy lại
trạng thái bình thường, sửa sang đầu tóc, mặt mũi với tốc độ nhanh nhất, rồi vặn quả đấm cửa, bước ra ngoài.

Nhìn thấy ông bà Diệp, An Hạ Dao cười ngoan ngoãn và chào: “Cháu chào cô chú Diệp.” Đưa mắt nhìn sang ông bà An thì thấy, vẻ mặt của hai
người không vui như lần đầu gặp Diệp Trí Viễn, mà thay vào đó là vẻ hơi
lo lắng.

Tuy ông Diệp mặc một bộ đồ thoải mái, vẻ mặt cũng rấ