Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326641

Bình chọn: 9.5.00/10/664 lượt.

ói, trong lòng càng thêm hiểu rõ và thông cảm, cũng có chút tò mò, nhịn không được hỏi, “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”

“Giữa chúng tôi đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.” Anh thở dài.

Tiếp theo, anh chậm rãi tự thuật tất cả những gì anh và Bạch Khả trải qua từ khi quen biết đến lúc chia lìa, không thêu dệt thêm, chỉ cần những chi tiết đó cũng đã không khác một bộ tiểu thuyết bi tình.

Anh kể rất bình thản, chỉ đến khi có nơi đau đớn đến cực độ mới hơi dừng lại. Câu chuyện này khiến cô rơi rất nhiều nước mắt.

Đến khi anh kể xong, cô mới nhớ mà lau lệ trên mặt, vừa nức nở nói: “Không ngờ hai người là như vậy……”

“Đã như vậy, nhưng chúng tôi vẫn không thể ở cùng nhau.” Anh ảm đạm.

“Vậy rốt cuộc tại sao lại không thể?”

Cô không phải hỏi anh, cô đang hỏi số phận.

“Tôi đã nghĩ ra một cách, nhưng chỉ bằng một mình tôi, căn bản không thể làm được.”

“Cách gì?”

“Là……”

Anh cũng không nói thêm, trong mắt lộ ra không tín nhiệm đối với cô.

Trong cơn nóng vội, cô giữ chặt tay anh nói: “Nói cho tôi biết đi, tôi giúp anh.”

“Cô thật sự nguyện ý giúp tôi?”

“Tôi sẵn lòng.”

“Vậy cô sẽ ăn nói thế nào với Đường Nhất Đình? Không phải cô thích anh ấy sao?”

“Tôi thích anh ấy.” Tâm sự bị giấu kín. Mặc dù cô rất ngại, nhưng lại đúng lúc có thể nhân cơ hội này để cho anh thấy ý thức sâu sắc về sự công bình của cô. “Tôi thích anh ấy, nhưng không phải tôn thờ mù quáng. Tôi phân rõ tốt xấu đúng sai. Anh ấy bây giờ, chẳng những ích kỷ, còn xâm phạm nhân quyền.”

Thoáng lo lắng, anh gật đầu nói: “Được rồi, tôi tin cô. Cô cần phải rõ ràng, đã giúp tôi sẽ phải gánh hậu quả.”

“Tôi biết, cùng lắm thì về nước, vừa khéo bài vở của học kỳ này đã xong. Về phần Đường tiên sinh, tôi sẽ giúp anh ấy bù lại những sai lầm mà anh ấy phạm phải, coi như là một loại đền ơn.”

“Cô có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thật sự khó có được.”

“Hai ngày cùng anh đọc kinh Phật, tôi cũng lĩnh hội không ít Kinh sách Phật giáo. Tôi biết, tôi không làm sai.”

“Nhưng mà, nếu như vậy, mối quan hệ của cô và anh ấy sẽ không bao giờ có sự phát triển khác.” Anh nói không rõ ràng.

“Anh thật sự đã đánh giá tôi quá cao rồi,” Cô cười khổ, “Không phải tất cả mọi người đều giống anh và vợ anh, có thể liều lĩnh vì nhau như vậy. Loại tình cảm thầm mến của tôi tuy rằng rất đẹp, nhưng lại mềm yếu.”

“Không, tôi chưa từng xem trọng cô, ngược lại, cô biết rõ hơn tôi mà.”

Đường Nhất Đường ngồi thẳng lưng, nhìn cô.

Có thứ tình yêu sẽ vì đối phương mà trả giá hay không? Có người nói có, có người nói không. Anh không coi thường những người nói không, bởi vì trải qua những việc khác nhau, giá trị của con người cũng không giống nhau. Không ai cao thượng hơn ai, chỉ có ai cam nguyện hơn ai.

Xa xa là ngọn núi âm u, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa gần đây. Trong ngõ nhỏ sau ngã tư tiêu điều, đường ống bị gãy dưới ngọn đèn mờ nhạt, phản chiếu cái bóng hẹp dài, một nửa đường ống đổ bóng trên tường, một nửa khác đổ bóng trên mặt một người đàn ông. Tay chân của gã bị mấy người mặc đồ đen bên cạnh trói chặt, thở hổn hển, khóe miệng có vết thâm tím.

“Là tay nào?”

Giọng đàn ông truyền đến từ phía đối diện. Một cậu bé mặc đồ thể thao, trên vai vác gậy bóng chày, lười biếng ngồi trên cái thùng bỏ đi.

“Đừng, đừng……” Người đàn ông bị trói cầu xin, mặt lộ vẻ sợ hãi.

“Không nói phải không?” Dùng cây gậy nhẹ nhàng gõ bả vai, cậu bé nhảy xuống từ trên thùng, giơ gậy bắt đầu chọc chọc vào cánh tay gã nói. “Vậy là cả hai tay……” Cậu làm bộ chuẩn bị hạ gậy xuống.

“Không không, tôi nói!” Người đàn ông sợ tới mức nhắm mắt lại, “Là tay trái, tay trái!”

“À.” Cậu bé gật đầu, lại giơ gậy lên, bày ra tư thế đúng chuẩn chuẩn bị vung gậy.

Một bóng đen thoảng qua, tiếng quát tháo khàn khàn vang vọng ngã tư đường.

Trong cái thành phố đang ngày càng xuống dốc này, người ta đã trở nên quen với việc giữa đêm bị làm phiền. Sau vài tiếng chó sủa, mọi thứ lại khôi phục sự yên tĩnh.

Trầm Trùng Dương nhàn nhã giẫm ánh trăng về nhà, vốn tưởng rằng trong phòng khách không có ai, lại thấy Bạch Khả đang ngồi trên sô pha, hơi kinh ngạc nhìn cậu, chắc đã sớm nghe được động tĩnh.

“Sao chị còn chưa ngủ ?” Cậu mở lời trước, điềm nhiên như không mà ngồi vào sô pha.

“Chị ngủ không được.” Bạch Khả nói, “Em đi đâu? Đã khuya như vậy sao em còn đi ra ngoài?”

“Đi tản bộ. Được rồi, tôi đang mệt, ngủ ngon.”

Cậu đứng dậy, phát hiện góc áo bị giữ chặt. Cô nhìn cậu nói: “Hồng Tửu, cám ơn em. Cám ơn em trở thành em trai chị.”

“Chị có ý gì?” Trầm Trùng Dương thất kinh.

“Chị chỉ là cảm thấy rất hạnh phúc. Giống như đang nằm mơ, sợ phải tỉnh lại.”

“Sặc, chị từng tỉnh lại lúc nào vậy.” Cậu nhẹ nhàng thở ra nói, “Nhanh đi ngủ đi, bằng không ngày mai sẽ càng mơ hồ.”

Trầm Trùng Dương và


Pair of Vintage Old School Fru