
ô bé ngốc, anh và em không giống nhau, anh là đàn ông.”
“Có cái gì không giống nhau chứ, đàn ông cũng là người, đàn bà cũng là người.” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Anh kéo cô qua, chen vào giữa hai chân cô, cách lớp quần ma sát nơi mềm mại mẫn cảm của cô.
“Giống nhau không?” Anh hỏi mờ ám.
Cô lập tức đỏ cả mặt.
Ngày hôm sau, người của công ty vận chuyển gọi điện thoại tới muốn anh tiếp tục đi làm, anh lịch sự từ chối, cũng đồng ý trả xe lại vào ngay ngày hôm đó. Vừa khéo có thể nhân cơ hội này cùng Bạch Khả lên trấn trên chụp ảnh.
Hôm đó bọn họ ăn mặc cẩn thận. Anh vẫn mặc áo gió màu đen thêm một cái quần da bó sát người, giày hơi cũ, mặc trên cặp đùi thon dài vẫn cao ngất như vậy. Bạch Khả đã trang điểm xong, thành quả làm anh rất vừa lòng. Trước khi đi, anh xịt nước hoa cho cô. Nhưng cô không thích, bị anh đuổi chạy khắp phòng. Cái lọ không cẩn thận bị đập vỡ, nước hoa vẫy lên toàn thân hai người.
Chuẩn bị xong tất cả đã là buổi chiều, anh ngồi trên xe vứt cho cô cái ánh mắt quyến rũ, nói: “Đẹp trai không?”
“Đẹp muốn chết!” Cô mê trai hét to.
Lúc này mặc dù anh hơi lộ ra thần sắc có bệnh, nhưng ánh mắt sáng trong, giơ tay nhấc chân đều có thần thái phấn chấn. Hương khí từ quanh thân anh phát ra, cô hoảng hốt như lại thấy được hoa thược dược màu đen xinh đẹp trên sân khấu ngày đó.
Dọc đường đi, cô có chút lo lắng ngắm nhìn chung quanh. Lần này sẽ không gặp phải thiên tai kiểu sấm chớp mữa bão nữa chứ. Xe chạy dọc theo quốc lộ nông thôn, một đường bình an chạy vào nội thành. Những chuyện không hy vọng phát sinh đều không phát sinh.
Bọn họ thuận lợi đậu xe, thuận lợi tìm được một hiệu chụp ảnh. Cô mặc váy lụa màu trắng rúc vào bên cạnh anh, như tâm nguyện. Từ hiệu ảnh đi ra, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Ngụy Minh Minh, không biết bấy giờ chị ấy thế nào.
Anh nhìn ra cô đang nghĩ gì, hỏi: “Có muốn về xem sao không, đường Oak cách đây không xa.”
Nắm tay nhau, đi trên con đường quen thuộc. Khi đi ngang qua của hàng trang sức từng khiến anh mất mặt kia, bọn họ nhìn nhau cười. Sau trận hỏa hoạn đó, hơn nửa kiến trúc đường Oak đã không giống trước, chỉ có công viên trên đường Oak thì vẫn vậy, đó là nơi anh cầu hôn cô.
Hai bên đường có nghệ sĩ lang thang đang biểu diễn, một cậu bé da đen vừa hát một bái ngắn vừa chào hàng đĩa nhạc phía người đi đường. Cảnh tượng quen thuộc gợi lên những hồi ức trong bọn họ, là quán mở bên đường, hát rong. Bọn họ không khỏi dừng chân nhìn ngắm.
Tịch dương như ngọn lửa đỏ cháy phía chân trời, anh thấy thời gian không còn sớm, liền nói với cô vẫn đang xem biểu diễn: “Anh đi gửi thư……”
“Anh nói cái gì?” Cô hỏi. Tiếng reo hò của đám người xem biểu diễn vỉa hè lấn áp gần như toàn bộ tiếng của anh.
Anh cúi người nói bên tai cô: “Anh đi gửi thư, em ở đây chờ anh.”
Cô gật đầu.
Anh lại dặn cô không được đi lung tung, cấm chú ý đến người xa lạ muốn bắt chuyện, giống như anh phải đi đến một nơi rất xa. Thật ra hòm thư ở ngay chỗ rẽ của con phố, đi về chỉ cần năm phút đồng hồ.
Sau sau nghe tiếng hộp thư đã nhận, anh giương mắt nhìn lên bầu trời. Mỗi một đám mây đều nhuộm viền vàng, tôn lên sắc đỏ và sắc xanh, trải rộng tầm mắt. Không lâu nữa, anh sẽ nói lời từ biệt với đất nước rực rỡ này, anh sẽ trở lại nơi thuộc về mình, ngọn nguồn huyết mạch của anh.
Con phố trước mặt có bóng dáng người vợ yêu quý của anh, bộ dạng cô mặc áo cưới cười duyên còn ở lại trong đầu. Có lẽ giống như những nhà thơ đã nói, hồi ức của chúng ta đối với một quốc gia, một thành phố cuối cùng chỉ vẻn vẹn là một người, một sự kiện. Nhiều năm về sau, khi nhớ lại, nước Mỹ vẫn là một nơi tốt đẹp, đơn giản là vì gặp được cô.
Thế nhưng, mỗi lần số phận lên sàn đều trở tay không kịp, khi anh đột nhiên bị hai người da trắng bắt đi, tiếng đàn accordeon trên đường càng ngày càng xa xôi, anh vừa khiếp sợ vừa sinh ra chút thầm oán với người đàn bà vẫn cười ngây ngô trong đám người kia. Cô khiến anh trở nên choáng váng, quên mất quốc gia này ngoài huy hoàng và rực rỡ, vẫn còn sự điên cuồng đang chảy trong mạch máu.
Lúc này đây, lại muốn ngoi lên từ nơi này.
Cửa xe mở ra, anh bị đưa tới một đường hầm dài trong một khu nhà hoang màu nâu. Thang máy dừng lại ở tầng bốn. Anh nhìn con số trên bảng điện tử không khỏi cười khổ, thật đúng là điềm xấu. Phía sau có cánh tay rất không khách khí đẩy mạnh anh vào cửa. Giờ này phút này anh không thể không thừa nhận bản thân đã suy yếu, lúc trước có thể lấy một đấu ba, bây giờ ngay cả sức giãy giụa cũng không có.
Bên trái phòng khách là dãy cửa sổ, ngoài tấm kính sắc trời đã hơi tối. Tuy rằng người vẫn đang trong hiểm cảnh, nhưng ý niệm duy nhất trong đầu anh bây giờ vẫn là nghĩ đến sự an toàn của người đàn bà kia. Cô sẽ không ngốc đến nỗi vẫn ở đó chờ anh chứ, cô biết đường về nhà mà.
“Đường tiên sinh.”
Tiếng đàn ông quen thuộc khiến anh chú ý. Người đó đang ngồi trên