
ình mất mẹ, tuổi thơ thu mình trong không khí tẻ lạnh ấy, con bé thật sự cô độc, nên từ đó tôi mới đem lòng thương yêu. Tôi từng cảm thấy lẻ loi, sợ hãi vì mất mẹ, dù lúc ấy tôi đã qúa trưởng thành rồi. Đả ở trong cảnh mới hiểu người trong cảnh, vì thế, tôi không ngại mưa gío để đến với con bé mỗi lúc rảnh rỗi. Chứ không phải tôi thích cương vị của "bạn gái" ông từng nghĩ đó.
- Tôi biệt Tôi hiểu ý sống và ý nghĩa của cô sau lần ấy.
- Tóm lại, ông muốn tôi đến thăm Thi Đình chứ gì? Nếu không tự ái, tự cao trong lòng, đâu cho phép ông ghé bước đến ổ chuột của tôi.
- Nếu tôi mang thành ý, cô có vui lòng đến thăm Thi Đình không?
Khả Đáp không ngần ngừ:
-
- Tôi sẻ đến nhưng không phải bây giờ:
- Cô không nên vì ghét bản thân tôi mà phụ tấm chân tình của Thi Đình. Con bé thương cô hơn tất cả vì Thi Đình vô tội, sao ghét tôi mà động lây đến tuổi thơ chứ?
- Ông còn nhớ tuổi thơ của Thi Đình sao? Những lằn ngang dọc là dấu vết của cha dành cho con mình phải không?
Thở dài Kiến Quốc đáp nhỏ:
-
- Trong lúc bốc đồng, tôi mới có thái độ không đẹp đó. Nhưng cô không là tôi, làm sao hiểu nỗi khổ của riêng tôi xui gây ra điều tác tệ đó. Bây giờ, tất cả đả qua rồi, dấu ấn ấy vẫn trong tôi và sự sửa đổi cũng nhờ đó mà mổi ngày một khá hơn. Tại Khả không để ý thôi.
Cô cười nhạt đáp:
-
- Ông xấu hay tốt, đối với tôi không thành vấn đề. Chỉ cần ông nhớ rằng:
- Thi Đình bất hạnh, là cha, ông nên dịu dàng tìm hiểu con gái ông đang muốn gì? Để nhờ đó cha con nặng nghĩa tình và sống đầm ấm bên nhau hợn Ông cũng vui và Thi Đình cũng bớt nhớ hình bóng mẹ, để cố vươn lên vui sống vậy thôi.
- Cám ơn em, Khả Khả !
- Giọng Quoc thật êm.
- Tôi không phải là "em" của ông, mà là cô giáo của Thi Đình. Ông hãy nhớ kỹ cho, bất cứ nơi nạo Thái độ hằn hộc muốn gây chiến của Khả, Quoc vẫn chịu đựng, giọng ông ngọt ngào hơn:
- Cô có thể đến với Thi Đình ngay bây giờ không Khả Khả ?
- Tôi không thể bỏ bạn bè, vi họ từng săn sóc, lo lắng cho tôi lúc đau khổ ập xuống đời tôi một cách tàn nhạn Xin lỗi..
- Khả Khả à, lúc tôi đến đây Thi Đình bỏ ăn không uống sữa, con bé khóc thét suốt ngày đêm, mắt sung to khổ sở lắm.
Khả nghe lòng dao động, bởi vì cô tin rằng điều Quoc vừa diển tả ấy không sai. Biết Khả tó tâm trạng ấy, Quoc tiếp:
-
- Vừa qua, cơn đau chưa lợi sức, lại buồn khổ không ăn, Thi Đình suy nhược toàn bô. Tôi rất lo lắng cho cơn bệnh chưa khỏi hẳn của nó. Khả Khả, cô đến Thi Đình nha?
Cô khó mà giữ ý của mình trước lời thuyết phục thành tâm ấy. Cô thở dài, gật nhe.:
- Ông lái xe vào bệnh viện trước đi, tôi sẽ đến sau.
Kiến Quốc mừng rỡ:
- Tôi sẽ đưa cô đi về mà, cô xe còn đón taxi chi cho tốn kém chứ?
- không đâu, tôi đi xe nhà. Dù thế nào tôi cũng phải nói với bạn bè một tiệng Ông bảo với Thi Đình tôi sẽ đến mà. Nhất định.
- Cám ơn Khả Khả.
- Sao lại cám ơn tội Thương Thi Đình tôi đến chứ không phải vì lời thuyết phục ngọt ngào của ông mà tôi đổi ý đâu.
- Tôi hiệu Khả đến sau nhẹ Tạm biệt.
Kiến Quốc chưa kịp rời cổng, bỗng nghe chàng trai từ ngoài cho xe vào sân khẽ gọi:
- Khả Khả, ngoại bị xe đụng đưa vào cứu cấp rồi. Lên xe anh đưa em đi.
- Ngoại đi đâu mà bị tai nạn vậy?
Vẻ hốt hoảng của Khả kiến chàng trai ngập ngừng:
-
- Ngoại sang nhà thăm anh. Khả Khả, xin lỗi nha.
- Xin lỗi là xong à. Sao anh không ghé thăm ngoại suốt tuần nay, để bà nhớ anh cho xảy ra chuyện vậy ! Anh tự lo đi, đừng kéo níu em uổng công.
Hoàng nhăn mặt:
-
- Cha me đi Nha Trang rồi, đâu có ai ngoài em chứ. Khả à, la hét anh gì cũng được, nhưng em hãy đi với anh vào bệnh viện. Ngoại đang chờ em đó.
Khả quay vào trong soạn đồ mang vào cho bà vừa cằn nhằn:
-
- Anh chở ngoại đi chứ gì? Chạy như ăn cướp không bằng. Tính nào tật ấy, không biết bao giờ mới đàng hoàng.
- Thôi mà đi nhanh lên, ở đó mà cằn nhằn.
- cằn nhằn rồi sao? Một chuyện cũng Khả, một trăm chuyện cũng y vậy. Anh làm như em là người máy không bằng nữa. Còn hai đứa nhỏ chưa nấu cơm, đi học về làm sao đây !
- Để anh đến trường rước và đưa chúng đi ăn. Em vào bệnh viện lo cho ngoại đi. Dù sao em cũng chu đáo hơn anh.
- Sẵn anh lại đường Cao Thắng cho Lam Hằng và Hồng Hạnh hay em vào viện để tụi nó đừng trông. Đi ngay đi kẻo rước Quốc Hương không kịp đó.
- Anh biết rồi.
Gã cho xe xoay vòng và bay đi, trưo8'c đặt vào tay Khả số tiền lớn. Kiến Quốc lên tiếng:
- Cô lên xe tôi đưa đi, mau lên còn ngần ngừ gì nữa.
Khả lắc đầu, giọng lo lắng:
-
- Tôi còn quay về và đi nhiều chỗ lắm. Ông đưa không tiện đâu.
- Cũng được. Tôi theo cô vào bệnh viện xem bà có sao k