
"kỵ rơ " rồi . Thật là có cơ hội mà không biết hưởng.
Thái Hưng liếc bạn :
- Nếu con bé là tôi , thì không đến anh đâu nhé.
Út Thắm đỏ mặt , mắt thoáng sang Duy Long , dù anh đang cúi đầu im lặng :
- Hai anh nói bậy bạ gì đó ? Chúng ta là bạn bè mà , đừng mang ý đó chứ.
- Nếu có cũng tốt , chứ có gì Út Thắm phải cản trở cho đau lòng vậy ?
Thái Hưng cười vỗ tay ;
- Thật là dễ thương và ý nhị cho câu ngỏ ý tuyệt vời ấy của anh đó Thành Đạt . Tôi là đối thủ mà còn phải xiêu lòng đây , huống chi phái đẹp chứ ?
Thắm đỏ mặt , mắt liếc nhanh về Long , anh đang ngồi trầm ngâm với điếu thuốc trên tay.
Trong khi ấy Lam Hằng ngồi bên cạnh Khả Khả nhăn nhó :
- Mi nói đi , còn hai tuần nữa mới đến ngày nhập học mà , sao về trên ấy sớm vậy ? Bộ không thương bọn tao nữa phải không ?
Lam Hằng đem ~ bộ đồ Khả Khả xếp vào valy treo lên . Hồng Hạnh nhìn Khả Khả nằm im lặng với ánh mắt soi bói , cô gằn giọng hỏi :
- Mi giận một trong ~ đứa này thật sao ? Có gì mình không phân bày được chứ ? Vắng mi ~ buổi đi với Út Thắm không có ý nghĩa gì cả . Chẳng lẽ đi ăn chơi "miễn phí " ngu sao từ chối. Chứ tao không hạp gó Ut Thắm chút nào
Thanh Nhã trề môi :
- Không thích mà ăn thấy sợ luôn . Nếu thích chắc không còn sơ múi nào dành phần cho tao và Lam Hằng à.
- Ăn không tốn ai chẳng làm "nốt " ~ món béo bở chứ? Trong khi bà Út Thắm e lệ, ăn lấy vị làm mẫu cho các chàng trai ngắm nghía, ta có đối tượng nào đâu mà giữ nét nhu mì "nữ thực như miêu " chứ?
Lam Hằng cau có nhìn hai người trách cứ :
- Không lo nài nỉ cho Khả Khả đổi ý , ở đó lo tranh cãi vấn đề ăn uống . Mệt quá đi.
- Hơ ! Con nhỏ này một khi nó chứng rồi, có nói gì cũng vậy thôi. Chỉ có một người có thể làm cho nó đổi ý. Rất tiếc người đó không phải là con Hồng Hạnh này. Thành thật chia buồn cùng mầy Hằng à.
Không muốn chuyện không có gì bạn bè lại suy diễn theo ý nghĩ của mình . Khả Khả lên tiếng :
- Hằng hơi nào nghe lời thêu dệt của con nhỏ đó . Mình về Sàigòn làm muốn gặp ba má vì ông bà sắp đi công tác ở Campuchia . Lần này không biết mấy tháng mới về , có kịp lo cho mình tiền bạc , sách vở trong năm học tới hay không ? Khi gặp rồi mình về đây chơi , đến ngày học sẽ về lại . Chứ đâu có giận ai mà đặt chuyện.
Hồng Hạnh nheo mắt cười :
- Nói bậy nói bạ , vậy mà có kẻ vội vàng phân bua thấy sợ , như chạm phải điện 220V vậy.
- Đúng đó , nếu mi không giận ai trong bọn mình và không hờn một nhân vật nào đó thì đừng nên về trên ấy. Chúng mình chỉ có mùa hè mới được bên nhau thôi , nhưng năm sau chưa chắc được vui vẻ . Vì biết đâu trong bọn mình ra trường , người bận bịu công tác xa , người thu mình trong hôn nhân thì sao ? Chúng ta qua tuổi trưởng thành lâu rồi , tình cảm đâu ai dám khẳng định nó không bất chợt đến với chúng mình chứ ? Còn vui ngày nào , mừng ngày ấy . Tại sao không tận hưởng ~ ngày tháng hạnh phúc này chứ --- Thanh Nhã tiếp lời Hồng Hạnh.
Lam Hằng không hẹn mà tiếng vỗ tay của cô cùng Hồng Hạnh đồng vang lện Giọng Hạnh kêu lên :
- Lam Hằng , mi thấy giọng luật sư của Thanh Nhã khi đứng trước công chúng chưa ? Lý luận vững chắc và hợp ly , đáng cho điểm mười . Giọng biện hộ thanh thoát , ghép tội sắc bén , ban lãnh đạo miễn lưu ban cho sinh viên có trình độ tiếp thu tốt , tuy nhan sắc có phần dưới trung bình...
Thanh Nhã sừng sộ bảo :
- Ai bảo mi đưa ta lên mây , rồi thẳng tay dìm ta xuống vực sâu vậy nhỏ kia ? Ta không cần mi khen đâu nhé . Lúc nào cần ta sẽ nói thật ý mình nghĩ . Ta tin Khả Khả sẽ suy nghĩ lại mà bỏ đi ý nghĩ đó , cho bọn mình có được ~ ngày vui trọn vẹn thế thôi ! Ai thuyết trình đâu mà phê phán hở con kia ?
Hồng Hạnh quay lại hỏi Khả Khả , không màng đến lời nặng nề ấy :
- Ê nhỏ , Thanh Nhã hao hơi tổn tiếng , mi nghĩ sao ? Có ở lại hưởng tiếp tục "~ ngày xưa thân ái " hay không ? Mi đừng có nghe buồn trong lòng rồi ra đi , "mùa thu không trở lại " đâu nhé.
Hồng Hạnh quay sang Lam Hằng cười nói tiếp :
- Nhỏ Hằng này , ta xem chừng nhỏ Khả này vướng trong nhạc phẩm Phượng Hồng có câu : "Ai cũng hiểu , chỉ một người không hiểu , nên có gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ con cóc " ấy.
- Ừ , người không hiểu là mày đó , con khỉ gió . Tối ngày , đóan điều này , suy ra điều kia . Giả thuyết hay kết luận đều nằm trên cái lưỡi nhiều chuyện của mày đó , nhóc à.
Thanh Nhã cười theo , búng tay bảo :
- Tối ngày nghĩ nhạc phẩm này nội dung thế nào , bản nhạc kia có tâm sự gì . Đợi trong nhóm có gì đó hao hao là y như rằng : áp dụng triệt để . Madam không khen một câu , trái lại phạt trích đáng ~ ai có tâm hôn nghệ sĩ "dỏm " . Phải chịu thôi , kêu ca gì đó !
Hồng Hạnh liếc cô gằn giọng :
- Đồ ngốc tử mà cũng lên mặt . Khả Khả nó đang buồn chán chuyện gì đó không thể thố lộ cùng chúng ta . Tao cũng khôn