Teya Salat
Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329742

Bình chọn: 8.5.00/10/974 lượt.

u hiện này lúc nhỏ nó cũng thường làm, mỏi khi nó ko biết gì đều làm y như thế, nghĩ tới là buồn cười, nó thây đổi rất nhiều nhưng chỉ có biểu hiện này là như năm xưa, ko thây ko đổi gì hết.

-Thật là... chỉ có cái biểu hiện này là y như xưa. Phì cười xoa đầu nó làm nó giật bắng cả người, lâu lắm rồi ko ai làm thế với nó, cũng mười năm chứ ko ít, dù là Thiên là người mà có thể cởi mở nỗi lòng khi đau buồn hay Oppa nó (Min Hoo) cũng chưa làm thế, quả thật, bạn thân ko thể lẫn lộn với những quan hệ khác được, cứng đơ vì ko thích ứng được với chuyện này.

Nhìn gương mặt ngố ko thể ngố hơn nữa của nó làm anh ko chịu nỏi mà bật cười thành tiếng phá vỡ ko gian yên tĩnh của màn đêm, nhìn anh cười nó tự thấy lòng mình lại nhẹ nhỏm hơn nhiều, như thể ngay bay giờ nó có thể nở nụ cười mà ko ai ngờ tới nếu như Jus vẫn tiếp tục cưới như thế.

-Này... đừng cười nữa... cậu có thể cười vui như thế trong khi tớ như thế này sao... thật là.

Dù nó có nói thế nào anh cũng ko ngừng cười mà ngày càng lớn hơn khiến nó tức hồng học, làm mất hết hình tượng cô gái tuyết, lạnh lùng của mình.

-Haha...ha... Y Y... ko ngờ cậu cũng có thể có bộ mặt này... haha... thật là... ai nói cậu lạnh lùng chứ. Thấy gương mặt hiện giờ của nó anh ko những ko giảm độ mà ngày càng tăng lên khiến khuôn mặt trắng trẻo của nó tối dần tối dần và chuẩn bị bùng nổ.

-Nín ngay... ko được cười.

Vẫn cười...

Đứng bật dậy hầm hầm nhìn tên điên đang cười lăng cười lộn.

-Cậu làm gì mà cười hoài vậy ?...

Vờ như ko nghe, anh cười tiếp...

Bàn tay thon nhỏ bóp chặt, sát khí dân trao như muốn nhào vào đấm cho tên này một trận, đúng ko đúng lúc đúng nơi gì hết.

Đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt ánh lên vài tia quỷ quyệt, hạ khí, cử chỉ trở lại nhẹ nhàn, như xưa, im lặng một hồi để Jus cười thoải mái. Thấy nó ko có động tĩnh gì anh thấy là lạ nhưng vẫn cười tiếp ý để chọc nó.

-Lâu rồi cậu ko bị đánh đúng ko !.

Sau câu nói đầy ẩn ý thập phần nguy hiểm của cô gái bên cạnh anh lập tức nín thinh, cười gượng nhìn nó nhanh nhứ cắt anh co giò bỏ chạy, phản ứng của nó cũng ko thua vì nó đã đoán biết trước, cùng anh rượt nhau quanh hồ, xé đi cái ko khí u ám vốn có, nụ cười như ánh trăng sáng hé nở trên đôi môi xinh đẹp, đẹp đến độ phải làm nhưng loài hoa nở về đêm kia phải ẩn mình mà hổ thẹn, một nụ cười chân thật từ đấy lòng xóa đi nỗi sầu trong lòng.

Khuất sâu trong bóng tối nhìn hai thân ảnh đang chơi đùa, ẩn mình vào một góc của thân cây to lớn cách ko xa hồ, làn gió lạnh lẽo khẽ thổi qua thân người, mái tóc đánh nhịp bay theo, ngước đôi mắt đen huyền nhìn theo bóng dánh hai người, sâu trong ánh mắt đó chất chứa một nỗi lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, ganh tỵ, khó chịu, hổ thẹn, buồn rầu. Nhìn khung cảnh trước mắt mà anh cứ ngở nó ở xa ngàn dậm, nó như một ko gian riêng biệt mà ko ai chạm tới, ý nghĩ muốn đến đó nhưng đôi chân lại ko thể bước, ý nghĩ sẻ đến đó nhưng tận sâu trong lòng lại ko dám, chỉ có thể nhìn, nhìn từ một góc xa mà ko ai thấy, chỉ có thể theo dỏi ừng nhịp bước mà ko thể sánh cùng.

Nhìn nụ cười mà lâu ngày chưa thấy, nụ cười đã làm con tim anh chuyển hướng, nụ cười mà trước giờ chỉ anh mới thấy, nụ cười đã tắt đi sau bao nhiu giông bão, nay nụ cười ấy đã trở lại, anh có nên làm nó thêm một lần mất đi, ko, anh phải cố giữ lấy nó, dù người làm cho nụ cười ấy hé nở ko phải là anh, nhưng chỉ cần nụ cười đẹp lung linh đó còn tồn tại thì cho dù anh phải lựa chọn như thế nào, trả giá gì cũng ko là vấn đề.

Quay đí bỏ sau lưng hai thân ảnh kia, anh lê bước, bước chân nặng trĩu, đã đến lúc anh phải chọn, chọn còn đường mà anh phải đi để giúp cho nụ cười ấy mãi lưu giữ, giúp cho ân oán kia tan biến, anh đã biết được mình phải chọn con đường nào rồi.

...

5h00 AM.....

Ánh mặt trời dần ló dạn, tỏa ánh náng sớm mai lên vạng vật trên thế gian, soi sáng cõi lòng người con gái xinh đẹp, thân hình nhã nhặn ngồi thưởng thức trà, khuôn mặt hoàn mỹ thập phần quyến rũ làm động lòng chúng sinh. Vẻ đẹp thuần khiết đánh bật mọi bóng tối xung quanh, một vẻ đẹp thanh tao ko ai sánh kịp.

Mùi thơm thoan thoản của loại trà thượng hạn chỉ có ở Nam Phong chậm rãi tỏa ra, lan rộng khắp một khu vực. Tách trà nóng được Uyên Nhi liên tục châm vào, khuôn mặt cô nghiêm trang đứng hầu trà, từ xa đi lại là hai cô tì nữ tay bưng điểm tâm đang từ từ tiến đến chỗ nó, như mọi lần, cúi chào người con gái uy nghiêm lạnh lùng này rồi cẩn thẩn đặt từng món lền chiếc bàn đá thạch anh.

Mặt bàn là lớp đá thạch anh dầy 11cm trọng 68kg đường kính 81cm, chân bàn là góc cổ thụ lâu năm kiêng cố và chắc, mổi mặt ghế là một mặt đá thạch anh dày 13cm với đường kính là 22cm, cũng như chân bàn đều được làm tư những góc cây lâu năm, kiêng cố.

Những món điểm tâm ko quá đậm đà và rất thanh đạm nhanh chóng bày ra trước mắt, nguyêu liều hầu hết đều là của tự nhiên và thập phần quý hiếm (đối với mọi người) nhưng nổi bật nhất và luôn luôn