
có mặt trong mỗi bữa ăn chính là một đĩa bạch hồng với những cách hoa tươi qua nhiều lần chọn lọc, những cách bạch hồng lớn khỏe.
Dùng xong bữa điẽm tâm hai tì nữ bắt đầu làm việc của mình, dọn tất cả chỗ đĩa trên bàn cho dù nó có ăn xong hay chưa từng chạm vào, như mọi lần, đĩa bạch hồng là còn ít nhất cho biết nó rất thích ăn những cánh hóa trắng mỏng này. Uyên nhi tiếp tục hầu trà, những tách trà luôn luôn nóng hỏi được làm bẳng bạch ngọc.
Buổi sáng tưởng chừng sẻ trôi qua lặng lẽ và thanh tịnh như thế nhưng một tiếng nói cao vút lại phá vỡ đi cái ko gian thanh tịnh này.
-Cung chủ !!!. Tuy miệng đã đôi cách xưng hô nhưng tiếng nói thường ngày vẫn vậy vô cùng chối tai.
Nguyệt lăng xăng hối hả chạy tới, đúng nhưng nguyên tắt lễ phép với người cấp trên nhưng cái cúi chào của cô lại rất ưa là kì cục, ko để ý đến cái hành động trẻ con của cô nó vừa nâng tách trà lên vừa hỏi cô.
-Mới sáng sớm... đến đây làm gì ?. Âm ngữ tuy nhẹ nhàn nhưng ko kém phần lạnh lùng.
-Mới sáng sớm... đến đây làm gì ?. Âm ngữ tuy nhẹ nhàn nhưng ko kém phần lạnh lùng.
Hỏi cô thì giờ đây cô lại ko thể nhớ ra mình đến đây làm gì, cố ngồi đó nghĩ những cũng ko cách nào nhớ nỗi, cô thật hận cái tính này, thường quên những chuyện quan trọng một cách ngu ngơ.
Nhìn cô đang vật lôn với cái đầu nhỏ nhắn của mình nó lắc đầu thở dài.
-Thật ra là có chuyện gì... tại sao cái đầu của em lúc nào cũng như vậy thế ?. Điềm đạm nhâm nhi tách trà nóng hỏi cô bé đang khóc thâm trong lòng vì quên mất chuyện quan trọng.
-Hic... thật là... em đâu biết được... tự nhiên cái quên... mà từ trước tới giờ toàn chuyện quan trọng ko chứ.
-Quan trọng tới mức nào mà làm em quên ko sót một từ vậy ?.
-Ờ.... .Suy nghĩ. -Hình như là rất quan trọng thì phải !... cung chủ biết ko... cũng có một lần như thế này nè... đến gần kết thúc em mới nhớ ra... haha nghĩ tới là mắc cười rồi... báo hại anh Phong... anh Phong ? .Vừa nhắt đến tên Phong thì cô ngay lập tức nín thinh, hài hàng chân mài nhíu lại, một loạt hình ảnh chợt ùa về, đôi mắt tròn xoe từ từ căng to ra đến độ đôi mắt có thể rớt ra bất cứ lúc nào.
Cô bật dậy hối hả nhìn nó đang uống trà thật thong thả mà lòng như lữa đốt.
-Anh Phong !... em nhớ rồi... cung chủ !... có chuyện rồi... ở đấu trường có chuyện. Gấp gáp cô nói làm Uyên nhi bên cạnh cũng rối theo, nó cũng ko thể mặc cô nói ko ra lời như thế nên đành dùng tới tài năng bẫm sinh của mình mà mình đã ko sử dụng một thời gian chỉ vì lời nói của một người.
Chậm rãi thâm nhập vào suy nghĩ đang rối mù của Nguyệt một lát sau nó bật dậy, ko còn thư thả như trước mà thay vào là hối hả như cô bé Nguyệt bên cạnh chỉ khác ko quá đát như cô thôi. Quay người nó chạy để lại đằng sau là Nguyệt và Uyên nhi đang chạy theo, chạy được vài bước thì một loạt cánh hoa bạch hồng rơi xuống, thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng cũng theo đó mà dần biến mất, cánh bạch hồng ngừng rơi cũng là lúc nó hoàn toàn mất dạng.
Nguyệt cũng ko khác gì, mất dạng sau những cánh hoa hồng màu tím để lại Uyên nhi chạy thục mạng đuổi theo vì ko có cái khả năng dịch chuyển tức thời như nó và Nguyệt.
...
-Kang Yun... cậu làm vậy có nghĩa là sao hả ?. Bo gằng giọng quát Yun, người con trai đang đứng giữa sân.
Bên phải anh là Bo và ông bà Song, Hong, Ha Rum, Woo và ông bà, Tae Hin và ba mẹ anh cuối cùng là ông bà Kang và James. Bên phải là người đàn ông đầy uy nghiêm, lãnh đạm và lão Back đứng sau cùng vài vam cấp trung. Sau lưng anh chính là những nhân vật đình đám trong giới vampire, ba trong tứ đại hộ pháp, Thiên với sự thanh lịch , Phong với sự năng động và Danh với sự trầm lặng cùng ông Miss.
Yun vẫn lẵng lặng đứng đó, ko một ý định trả lời câu hỏi của Bo, ko một lần nhìn ai chỉ đưa đôi mắt màu đen huyền hướng về khoảng ko trước mắt, đôi mắt buồn với nhiều cảm xúc xen lẫn.
-Yun à... đừng nghe những gì bọn họ nói... con là cháu ta... là dòng dỏi duy nhất còn lại của dòng tộc Temporal... hãy về với ta... về với dòng họ tổ tiên của mình. Lãnh đạm ông nói, đôi mắt màu xám hướng về thân người của Yun.
Anh vẫn ko nói gì, vẫn ko một lời với những tiếng nói quanh mình. Bỏ ngoài tai những tiếng nói làm con tim anh giao động.
-Yun... cậu hãy suy nghĩ thật kĩ và lựa chọn cho đúng để ko phải hối hận về sau. Phong đẳng sau cũng lên tiếng nhưng anh ko có vẻ bắt anh phải lựa chọn, ko thiên về bên nào.
Nhưng vẫn ko thấy Yun có ý định nào, anh chỉ lẵng lặng đứng đó.
Ko khí ngày trở nên căng thẳng, ai cũng hướng mắt về phía anh, chờ anh đưa ra câu trả lời.
-Anh Yun... anh còn do dự gì nữa chứ... người nuôi anh khôn lớn là ba mẹ hiện giờ của anh mà. James ko thể chịu được sự tĩnh lặng của Yun nên lớn tiếng nói, nếu anh chọn dòng họ Temporal thì cô và anh ko thể có kết quả được.
-Phải đó Yun à. Bà Kang tiếp lời, bộ dạng thê lương tưởng chừng có thể làm động lòng người.
Mọi người