
sẻ bới lên để ngắn đi bớt và phần đuôi thả tự do. Bốn cây trâm bằng bạch ngọc với những sợ dây nói từ cây này sang cây khác chia là hai bên, nhìn nó ko ai nói là người thường, tiên trên trời cũng ko sánh bằng.
Ngồi ngoài hoa viên với những loài hoa màu trắng đặt trưng nhất là loài bạch hồng, được trồng khắp nơi, hoa viên của nó ko khác nào bồng lai tiên cảnh.
-Bạch nhi...à ko phải gọi là cung chủ mới đúng chứ... .Ngồi xuống đối diện với nó Thiên cười nhẹ.
Ko nói gì, cầm ấm trà làm bằng bạch ngọc trong suốt rót ra thêm một tách khác, từng cử chỉ nhẹ nhàn, uyển chuyển của nó đều thể hiện đúng chất một đại quý tộc.
-Lâu rồi mới thấy em trong hình dạng thật sự... ko quen lắm. Cầm tách trà nhỏ lên uống rồi nhìn từng chi tiết trên người nó.
-Ko..thích..à...
-Ko...thích chứ...ta khuyên em tránh tiếp xúc với người khác thì hơn...
Đôi mắt vô hồn ko cứ điểm bất chợt ngước lên nhìn Thiên, cái nhìn lạnh lùng khẻ làm anh nhíu mày nhưng rồi anh lại cười trừ.
-...vì lúc đó sẻ xẫy ra náo loạn đấy.
-..... .Im lặng như ban đầu, ko biết do nguyên nhân nào nó lại trở nên ít nói, mấy ngày liền tính tổng cộng nó nói ko hơn mười từ nhưng thà như vậy còn hơn, với giọng nói có sức ảnh hưởng tâm lí cao như vậy thì ko lên tiếng còn tốt hơn nhiều.
Sau cuộc nói chuyện ko đâu của Thiên và nó thì anh quay về lâu đài của tộc Tây Môn, trên đương đi thì gặp Danh và Nguyệt.
-Anh Thiên...dạo này chị Tara trở nên khác khác sao ấy. Nguyệt hỏi.
-Chị ấy đâu còn tên là Tara nửa đâu... .
Danh nhíu mắt nhìn Nguyệt đang níu áo Thiên.
-Tui biết...tại gọi quen rồi chứ bộ. Liếc Danh.
-Lo mà sửa đi...chị Tử Y biết là ko xong đâu. Danh than thở.
-Thì từ từ... .Quay sang Thiên sắc mặt thây đổi 180 độ. -Anh Thiên...anh biết nguyên nhân ko?.
-Theo anh thì một phần là do đôi cánh thứ ba...cũng có thể là do trở lại nguyên dạng nên như vậy... nhưng anh chắc rằng... một phần nào đó là do... sự việc mấy hôm trước...cái đêm chúng ta đưa bạch nhi về.
....
-Mẹ...con Tử Y đó sao lại đẹp như vậy chứ. Bực dọc Anne quát.
-Ta cũng ko biết...với lại theo ta biết từ lúc ba mẹ nó chết thần trí nó đã bất minh rồi kia mà. Bà Bạch Liên mặt nhăn nhó ko kém gì cô con gái Anne mình.
-Á...bực quá...ko lẽ để nó làm cung chủ như vậy sao mẹ. Giậm chân mấy cái xuống nền gạch Anne hét.
-Tất nhiên là ko... chỉ được cái đẹp mã... có chắc rằng nó mạnh hơn chúng ta ko. Bà cười gian, nụ cười đầy khinh bỉ.
-Hay chúng ta tống cổ nó đi đi... dù gì mẹ cũng là tam tiểu thư của Nam Phong tộc mà. Nụ cười ko khác gì bà mẹ. -Nó làm sao mà bì được chứ.
-Đúng vậy...haha...haha....lần này ta phải lấy được chức cung chủ của tộc Nam Phong...nhất định.
-Phu nhân Valois. Một giọng nói từ sau lưng hai mẹ con vang lên làm hai người giật bắn người quay lại.
-Chuyện gì... bà Mon...hiện giờ đáng lẽ bà đang dậy các tì nữa học lễ nghĩ mới đúng...sao lại có mặt ở đây?. Bà Bạch Liên nhíu mày hỏi, nhìn bà Mon bằng một ánh mắt khó chịu.
-Tôi đến để thông báo....
...
-Củng chủ...mọi chuyện vẫn làm theo như lúc trước...người có cần sửa đổi gì ko?. Ông Mess, quản gia khu kinh tế đi cạnh nó hỏi, kế bên là quản gia khu binh lực.
Ko nói gì, chỉ lắc đầu, nói làm cung chủ vậy chứ cuộc sống rất nhàn nhã, nội bộ tộc đã được năm đại quản gia lo liệu chu toàn, chỉ cần ngồi điều khiển hoặc xem qua tình hình là xong.
-Cung chủ, người nên quyết định giám khảo của cuộc thi đi ạ. Quan gia khu binh lực, ông Boon hỏi.
-"Chuyện này...."
-Cái gì...bà dám đuổi tôi à....biết tôi là ai ko hả?. Tiếng quát lớn của bà Bạch Liên vang vọng khắp một vùng trời khiến cho hai ông quản gia ngạc nhiên, nó thì ko chút biểu hiện.
Lơ đảng bịt tại lại ngó quay Anne thấy nó cùng hai ông quan gia thì mặt đanh lại, nhìn nó khinh bỉ rồi quay sang mẹ mình.
-Mẹ... con đó kìa.
Ngừng nói bà mặt hầm hầm nhìn nó, bà Mon cũng nhanh chóng đi về phía nó và đứng cạnh hai người kia một cách nghiêm nghị.
-Tử Y... mày nói đi... là mày sai bà ta đến đuổi mẹ con tạo phải ko?!. Nó và hai mẹ con bà Bạch Liên đứng đối nhau cách nhau khoản 5m nhưng lời nói của bà ta thì cho dù cách trăm mét cũng nghe thấy.
Ko nói gì, đưa đôi mắt lạnh đến tột độ của mình nhìn hai mẹ con bà Bạch Liên khiến họ bất giác rùn mình mà hạ khẩu.
Bước thêm vài bước về phía nó, khoản cảnh của nó và bà chỉ còn ở mức độ 2m hơn, mặt đối mặt với nó, nhưng cũng có phần lẫn tránh, ko ai có thể nhìn thẳng mặt nó, nhất là nhìn vào đôi mắt màu đỏ của nó, ko một ai trên thế gian này nếu có thì chỉ hai người.
-Tử Y...tao thấy mày lên từ bỏ chức cung chủ đi...mày ko xứng... mày ko hề cố một chút pháp thuật nào...vậy thì cũng bày đặt làm cung chủ hả...xứng sao?. Nghệch miệng bà cười và một tràn lý thuyết tuôn ra nhưng chẳng ăn nhặp gì.
Ba người quản