XtGem Forum catalog
Nàng Lem

Nàng Lem

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323344

Bình chọn: 8.00/10/334 lượt.

ucifer – con mèo béo có màu lông xám xịt trừng trừng mắt nhìn tôi. Lên tới phòng, căn phòng vẫn sạch sẽ, hai mẹ con họ chắc quên không dặn người dọn dẹp chừa phòng tôi. Tôi ngả lưng xuống giường, đảo mắt nhìn một lượt căn phòng rồi nói nhỏ:

– Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có mình đã thay đổi….

Ngày hôm sau…

– Aaa Bảo Nhi, không gặp mày mấy hôm mà béo lên nha. Nam Phong đâu? Sao đi một mình thế…. Gia khang?

Tiên Tiên vừa thấy tôi đã vồ vập tới hỏi thăm. Cô nàng cuống quít lên nhưng thấy Gia Khang xuất hiện đằng sau tôi thì ngỡ ngàng, không hiểu chuyện. Cả trường đang râm ran tiếng hỏi nhau về mùa hè vừa rồi thì bỗng ồ ạt chạy ra cổng trường, hét toáng loạn. Tôi cũng đi ra, chen vào đám đông vì sự tò mò. Tôi vừa chen được vào trong vòng vây thì cũng thật đau khổ. Nam Phong với một hình ảnh mới, lạnh lùng hơn trước rất nhiều, đứng cạnh là chị My Vân… người khiến tôi bất ngờ hơn cả. My Vân tươi tắn, rạng ngời trong bộ đồng phục trường tôi:

– Chào mọi người, tôi là bạn gái của Nam Phong. Cũng là học sinh mới của khối 12, mong mọi người giúp đỡ.

Gia Khang đứng ngay sau tôi khiến Nam Phong cũng có phần ngạc nhiên. Bốn người chúng tôi nhìn nhau, cả trường cũng hết nhìn tôi và Gia Khang là chuyển hướng sang Nam Phong và My Vân. Ai ai cũng tỏ ra không hiểu chuyện gì.

Giờ ra chơi…

– Mày và Nam Phong là sao vậy? Tao tưởng hai người làm lành rồi mà?

– Tao và anh ấy không còn liên quan nữa. Mày đừng nhắc nhiều.

Tôi thất thần từ tiết học đầu tiên, đi đến đâu ai cũng nhìn ngó rồi bàn tan. Tôi cùng Tiên Tiên xuống căng-tin mua kem. Đang cầm hộp kem trên tay, chẳng hiều thế nào mà tôi làm rới nó xuống đất, bắn kem tung tóe.

– Aaa…cái gì đây??

– Chị My Vân…

– Bảo Nhi, em định chơi xấu tôi à? Em biết đôi giày này đắt lắm không? Mà còn là Nam Phong mua cho tôi nữa… Em đinh thế nào đây?

– Em không có ý… để…để em lau cho chị.

My Vân bị kem của tôi văng trúng giày, Nam Phong đứng bên cạnh không nói gì, chỉ trừng trừng nhìn tôi. Tôi cố né ánh mắt đó, rút vài tờ giấy ăn từ hộp giấy trên bàn. định cúi xuống lau thì bị Gia Khang kéo ra phía sau:

– Cô ấy đã xin lỗi rồi, cô định ỉ lớn bắt nạt bé à?

– Anh Gia Khang, anh…

My Vân thấy Gia Khang liền ngắc ngứ, quay sang Nam Phong cầu cứu.

– Cô ta làm bẩn giày bạn gái tôi, lau cho sạch là điều nên làm. Tôi chưa bắt cô ta liếm cho sạch là may mắn lắm rồi. Cậu đừng có xen vào.

– Nam Phong, tôi không ngờ cậu lại nhỏ mọn tới vậy. Chỉ vì Bảo nhi chia tay cậu nên cậu đối xử như vậy với cô ấy sao?

– Cậu nói cái gì?

Nam Phong lao vào túm vạt áo Gia Khang, xốc lên. Gia Khang cũng làm y chang. Cả căng tin cẳng thẳng, chăm chú xem diễn biến. Tôi xen vào giữa, đẩy hai người con trai ra khỏi nhau:

– Đừng có làm thế với nhau. Hai người là bạn thân. Đừng vì tôi mà như vậy.

– Không ai nói tôi và cậu ta không phải là bạn thân là do cô. Đừng có ảo tưởng thái quá như thế.

Nam Phong nhìn tôi rồi nói, anh lạnh lùng vô tâm rồi bước đi. My Vân cuống cuồng chạy theo. Gia khang nhìn tôi, cầm tay tôi nhưng bj tôi vung ra, gắt:

– Tránh xa tôi ra, tôi mệt mỏi vì dính vào mấy người qua rồi.

Tôi đi thẳng lên lớp. Gia Khang thẫn thờ, đứng đó nì ntheo bóng tôi khuất dần.

1 tuần sau….

– Mày đi sớm thế. Rõ ràng mày nói tao sẽ cùng đi với nhau mà?

– Tao phải đi sớm để còn về tiếp quản công ty. Mày ở lại nhớ chăm sóc tốt Bảo Minh nhé.

– Mày không định gặp Nam Phong sao?

– Chẳng có lí do gì để gặp cả.

– Mà thấy ní My Vân bị ghét lắm, ai ai cũng muốn mày quay về với Nam Phong đấy.

– Thôi sắp đến giờ rồi. Mày về đi. Bye hai đứa, tao sẽ nhớ chúng mày nhiều.

Tôi chuẩn bị lên đường đi du học Mỹ, Tiên Tiên và Bảo Minh ôm tôi rồi hơi sụt sịt. Tôi ngồi xuống chờ đến giờ bay, hai đứa nó về trường đi học.

– Con đi đâu vậy?

Giọng một phụ nữ hỏi tôi. Tôi bất giác quay sang, là mẹ.

– Con đi du học Mỹ.

– Ta đã biết hết chuyện rồi. Nếu ta nói bố Nam Phong đã đồng ý cho con về lại với nó, con có về không?

– Không. Con biết con và anh ấy sinh ra là để cho nhau nhưng hai đứa chún con đã gặp nhau không đúng thời điểm.

– Ừ. Ta muốn xin lỗi con vì đã để con lại ngày đó….tất cả chỉ vì hận thù rồi sy nghĩ không kĩ lưỡng đã khiến con sinh ra mang tiếng mồ côi mẹ…

– Chuyện đã là quá khứ thì mẹ đừng nhắc lại, con giận mẹ nhưng mẹ vẫn là mẹ con, tình yêu con dành mẹ vẫn nhiều như những đứa con khác yêu mẹ của chúng. Chỉ có điều con vẫn sẽ là đứa mồ côi mẹ. Con mong hai chúng ta sẽ sớm có ngày đoàn tụ. Chuyến bay của con đến giờ rồi. Mẹ, con đi đây,

Tôi ôm chầm lấy mẹ, nhỏ giấu một giọt nước mắt rồi kéo vali đi ra cửa soát vé.

*****

– Nam Phong, tôi nói chuyện với cậu một chút có được không?

– Cậu nói đi.

– Bảo Nhi đã lên máy bay rồi. Cô ấy đi Mỹ.