
iên khác. Hai người gặp nhau theo cách thật “củ chuối”
khiến Thiên không khỏi cười to. Hóa ra linh cảm của anh không nhầm.
Thằng nhóc đó là thích Thy nhà anh nhưng không dám nói. Có lẽ hành động
của anh với nó trong lớp hôm nay khiến thằng nhóc nổi cơn ghen. Con nhóc nhà anh thì lại vô tâm quá. Nó có lẽ vẫn chưa biết thằng nhóc thích nó. Vậy thì anh đây sẽ ra tay giúp hai đứa một phen. Thiên cười nham nhở
làm nó khó chịu. Nó đã tức như vậy rồi mà còn trêu nó. Nó không nói
nhiều, bỏ luôn về nhà. Thiên không để ý nó mà cứ mải theo đuổi suy nghĩ
của mình, mãi đến khi nó đã ra khỏi cửa quán ăn mới phát hiện ra. Vội
vàng trả tiền rồi Thiên nhanh chóng đuổi theo nó. Thiên đi nhanh lên,
túm lấy tay nó:
- Anh xin lỗi. Để anh chở cưng về.
Im lặng.
- Anh xin lỗi mà. Lần sau không cười cưng nữa là được mà._Thiên thấp giọng năn nỉ.
Nó vẫn im lặng, không thèm liếc anh lấy một cái.
- Em không tha lỗi cho anh, anh lập tức gọi điện thoại nói cho bố mẹ biết em làm osin ở chung với bạn nam._Thiên bô bô.
Nó vội vàng giơ tay bịt miệng ồng anh “có duyên” lại:
- Anh nhỏ nhỏ cái miệng lại.
- Ừ! Nhưng phải tha lỗi cho anh nhé.
- Được rồi. Tạm tha cho anh.
Nó ngẩng lên nhìn vào đồng hồ trong quán ăn rồi tá hỏa. Nhanh như vậy đã 10h rồi sao? Vậy mà nó vẫn tưởng còn sớm lắm. Giờ này về chắc hắn sẽ phát rồ cũng nên. Ai nha! Cuộc đời nó sao đen đủi như vậy…
- Muộn rồi, em về đây.
- Anh đưa cưng về.
- Nhanh đi.
Nó xoay người kéo tay anh nó đi nhanh ra bãi đậu xe. Thiên lấy xe
nhanh chóng theo địa chỉ nó đọc mà đi một mạch. Tới nơi, nó xuống xe,
chào anh nó:
- Anh về cẩn thận! Hôm nào rảnh em về nhà thăm anh.
- Anh biết rồi. Cưng vào đi. Nhớ cẩn thận.
- Vâng._nó cười toe, kiễng chân hôn má anh nó một cái rõ kêu mới vào trong.
Thiên chờ đến khi bóng nó khuất hẳn sau đài phun nước cũng lên xe rời đi.
Nó vào nhà. Cả nhà tối om. Bình thường ở nhà nếu ngủ rồi phòng khách
vẫn để mấy cái đèn neon trên tường. Không lẽ hắn không ở nhà?
Nó chạy lên tầng, phòng hắn tối om. Nó đánh bạo hé hé cửa, trong đó
yên lặng như tờ. Nó bật đèn, phát hiện ra hắn chưa về, cặp sách cũng
không thấy. Có khi nào có chuyện xấu xảy ra với hắn không? Có thể lắm.
Nếu biết hắn là con nhà giàu như thế này thì bọn bắt cóc không nhăm nhe
mới là lạ. Nó gọi tới hỏi Tú và Hải nhưng không ai biết hắn đi đâu. Nỗi
lo trong lòng nó lớn dần lên. Chắc phải báo cảnh sát. Nó đang phân vân
xem nên gọi cảnh sát không tgì chuông điện thoại reo lên:
“I came in like a wrecking ball/I never hit so hard in love”
Nó nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “Hải Phong” thì vội vã bắt máy:
- Anh bị điên à? Biết bây giờ là mấy giờ không còn chưa về nhà. Biết tôi lo cho anh như thế nào không hả?
Cậu phục vụ bên này xoa xoa cái tai mới bị nó hành hung, vội nói ngay:
- Xin lỗi chị. Anh ấy đang ở Larboom bar. Anh ấy đang rất say. Trong
lúc say anh ấy cứ liên tục gọi Thy, Thy nên em mạn phép lấy điện thoại
anh gọi cho chị. Chị có thể đến đón anh ấy không?
- Xin lỗi cậu. Tôi đến ngay.
Nó vội vã đi thay đồ, vơ lấy ví cùng điện thoại nhanh chóng ra ngoài
bắt taxi. Phải chờ mãi mới bắt được taxi, nó không chần chừ nói địa chỉ
cho bác tài. Xe nhanh chóng tới nơi, nó rút tiền ra trả rồi chạy vào
trong.
- Chị có phải là chị Thy không ạ?_một cậu phục vụ đi tới trước mặt nó.
- Vâng. Là tôi đây. Anh ta đâu?
- Anh ấy kia ạ.
Theo hướng chỉ tay của phục vụ, nó thấy hắn đang nằm gục trên bàn, tay vẫn đang quờ quạng tìm rượu.
- Phục vụ! Mang rượu tới đây._hắn giọng khàn khàn gọi, tay còn không vẫy nổi.
Nó tiến nhanh tới, đỡ lấy hắn.
- Mình say thật rồi. Sao có thể nhìn thấy cô ấy nhỉ._hắn lầm bầm.
- Đi về!
Hắn chưa kịp nói thêm gì liền đổ gục tại chỗ, không nhúc nhích. Nó
cuống quít trả tiền rồi cùng phục vụ dìu hắn ra ngoài. Xe hắn đành để
đáy mai lấy vậy. Nó nhờ cậu phục vụ gọi taxi cho rồi đưa hắn ngồi ghế
sau, móc tiền ra dúi cho cậu phục vụ, nó cũng mau chóng lên xe.
Trên đoạn đường về hắn vô lực, xụi lơ dựa vào vai nó. Nó cũng không
có cách nào khác, cố hắng giữ hắn không đổ xuống. Hắn dù mơ màng vẫn có
thể cảm nhận được hơi thở cùng mùi hương thanh nhã của nó, thực dễ chịu.
Xe dừng trước cánh cổng sắt quen thuộc. Nó trả tiền cho bác tài rồi
dìu hắn vào trong. Người nhắn vừa to, vừa cao làm nó chật vật mãi mới
dìu được hắn lên tầng. Đá cửa phòng hắn cái, giơ tay bật điện xong nó
mới dìu hắn vào giường.
- Đồ con lợn nhà anh. Ai bảo anh to thế. Làm tôi muốn đứt hơi._nó vừa thở phì phì vừa thả hắn xuống giường.
Rất không may cho nó là nhờ “con lợn” kia nó bị kéo theo xuống
giường, đập nguyên cái mặt vào lồng ngực hắn. Từng tiếng tim đập mạnh mẽ dội vào tai nó, lồng ngực hắn thực ấm áp làm mặt nó bất giác ửng hồng,
tim cũng gia tăng tốc độ mà “thịch thịch” tron