
vội, việc này liên quan đến mạng sống của cậu đấy.
Không nói gì, hắn vẫn bước bình thản. Với hắn nói chuyện với loại người này
cũng chỉ phí lời. Trong tâm trí hắn vẫn chưa quên được những gì cậu đã
làm với nó. Cậu đã khiến nó tổn thương ghê gớm. Hắn thật sự thấy giận
cậu.
-Tôi sẽ cứu cậu ra khỏi đây nếu cậu đồng ý bỏ Khang Vĩ. Tôi nói thật. Chỉ cần cậu bỏ Khang Vĩ thôi tôi sẽ cứu cậu ra khỏi đây.
Nghỉ lấy hơi, cũng là để cho đối phương kịp hiểu những gì mình đang nói, cậu chăm chú quan sát phản ứng trên mặt hắn.
-Cậu tin tôi đi, tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu hứa với tôi là cậu nhừng Khang Vĩ cho tôi thôi. Ok?
Hắn không quay bước đi nữa mà chợ đứng sững lại. Không suy nghĩ nhiều, cũng không quay người lại, hắn nói chắc nịch.
-Nếu cuộc sống này không có Khang Vĩ tôi sống cũng như chết. Cám ơn đã quan tâm.
Nói rồi hắn bước thẳng đi. Bất chợt như sực nhớ ra điều gì, hắn uay lại.
-Loại người như cậu mà cũng đòi yêu Khang Vĩ ư? Quên đi.
Nói rồi hắn bớc thẳng để lại cậu ngòi đó với cảm giác nhục nhã ê chề.
Cuộc nói chuyện tưởng chỉ có vậy là xong nhưng không phải vậy. Đứng ngay gần đó, chứng kiến toàn bộ câu chuyện qua một máy nghe nén là một người con gái kiêu sa, diễm lệ. Đôi mắt cô ướt nhoè khi nghe thấy câu nói cuối
cùng của người phạm nhân. Máu trong người cô như ngừng chảy, toàn thân
cô run rẩy, mặt trắng bệch.
Những gì cô vừa nghe như một ngọn lửa
đốt rụi những hi vọng mỏng manh nhất trong cô, hi vọng một ngày kia anh
sẽ quay về với cô. Cô ngẩn người như ngây dại. Buông thõng hai tay, cô
hững hờ bước ra ngoài mặc cho người cảnh sát viên thưa gửi.
Tất cả cảnh sát ở đó đều nhìn theo cô đắm đuối. Không chỉ vì cô có sắc đẹp sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, mà còn là vì cô là người được chính
đại sứ quán Trung Quốc nhờ họ giúp đỡ. Chuyện cha cô là một người rất có tiếng tăm ở Trung Quốc mà.
Nó đang nằm một mình nghe nhạc thì máy di động reo vang. Vẫn như những lần trước, bài From Sarah With Love vang lên buồn buồn.
Tưởng chị hai gọi, nó nhanh nhẹn cầm máy, tuy nhiên nó ngạc nhiên khi thấy
màn hình là một số máy lạ hoắc đang roading. Ngạc nhiên nhưng nó cũng
bắt máy.
-Alô, tôi nghe.
-Xin lỗi, anh là Khang Vĩ?
Giọng một người con gái mềm mại vang lên.
-Tôi muốn gặp anh một chút không? Tất nhiên nếu anh không bận?
Quá bất ngờ trước lời đề nghị của vị khách lạ, nó thoáng bối rối. Nhưng rồi nghe giọng nói có vẻ chân thành, hơn nữa nó cảm nhận được người đó đang rất buồn, nên nó nhanh chóng nhận lời.
Trong một quán caffee nhỏ, có một đôi trai gái ngồi nói chuyện. Việc họ xuất hiện ở đây khiến cho
cả cái quán nhỏ này bỗng sôi động lạ thường. Chuyện! Một người khôi ngô
tuấn tú, một người kiều diễm kiêu sa.
Trông họ như một đôi kim
đồng ngọc nữ. Họ ngồi nói chuyện trong một góc tuy kín đáo nhưng cũng
không tránh khỏi những ánh mắt tò mò thèm khát. Những cậu ấm cô chiêu,
thậm chí cả nhưng ông anh, bà bác đã ngoại tứ tuần đều không thể kìm
lòng trước cái đẹp thánh thiện của họ. Những cái nhìn, cái liếc mắt, uấn môi của họ dành cho cả hai người khiến cho buổi nói chuyện như phải đứt quãng mấy lần.
-Tôi cầu xin anh, anh hãy làm ơn cứu Tùng Lâm đi,
với tôi anh ấy là tất cả. Tôi cũng biết tình cảm của hai người, nhưng
anh biết rằng điều đó là không thể, xã hội này không thể chấp nhận
chuyện tình cảm của hai người mà.
Nước mắt cô gái rơi ướt đẫm khuân mặt đẹp của mình, bờ gai gầy của cô run lên theo từng lần nấc.
Nó như không tin vào tai mình nữa, chuyện gì vậy, tại sao hắn lại có thể
để bản thân mình như vậy chứ, tại sao hắn lại không lo cho bản thân mình được. Phỉa lâu lắm sau khi cô gái nói xong nó mới chậm chậm trả lời.
-Được rồi, cậu yên tân đi, Tùng Lâm sẽ không sao đâu. Tôi hứa.
Nó nhìn sâu vào đôi mắt đen láy ấy, đôi mắt đen quyến rũ, như có một sức
mạnh vô hình cứ nứu chặt lấy lòng người. Nhìn vào đôi mắt chân thành đó, như thấy hết được tâm can của con người này, một tình cảm chân thành,
trong sáng của cô dành cho hắn, đó là thứ tình yêu trinh nguyên, hiến
dâng mãnh liệt của người con gái tuyệt vời này. Nó không đành lòng phá
hỏng thứ tình cảm đó. Hơn nữa, nó cũng không còn sống được lâu nữa, vậy
thì sao nó có thể ích kỷ giữ hắn lại bên mình chứ?
-Còn một chuyện này nữa, tôi biết là hơi quá, nhưng mong anh hiểu cho tôi.
Cô gái lưỡng lự nhưng rồi cũng rứt khoát.
-Tôi mong rằng, sau này anh đừng gặp Tùng Lâm nữa được không. Anh là một
người tuyệt vời, anh không thiếu gì đối tượng theo đuổi, nhưng với tôi,
tôi chỉ có một người con trai, người mà suốt đời tôi không thể nào rời
xa được, anh làm ơn…
Không biết nói gì hơn, nhưng nó hiểu tâm
trạng của cô, nó biết thế nào là cảm giác mất mát, biết thế nào là bất
hạnh, với nó như vậy là đủ rồi. Có một người yêu thương nó, có một người chăm lo cho nó, có một người hứa đem lại hạnh phúc cho nó, như vậy là
q