
uá đủ, dù cho những thứ đó chỉ như gió thoảng qua ta. Nó hiểu và thoả
mãn với điều đó.
-Tôi hiểu…Cậu yên tâm đi.
Phải lâu lắm hắn
mới bước ra khỏi quán nhỏ đó, trên phố nhà nhà dã lên đèn, nhưng sao nó
cảm thấy mọi thứ thật tối tăm. Mưa bụi mùa đông bay đầy trên phố khiến
cho vai áo nó đã thấm ướt.
Mưa rơi hay nỗi lòng nó đang khóc?
Buồn.
Đau khổ.
Hôm nay trong lúc ăn tối, chị hai vui mừng thông báo rằng ngày mai anh
Khương Vĩ có thể trở về nhà, điều này khiến nó mừng lắm. Đã lâu rồi nó
không được gặp anh, phần vì anh nằm viện, phần vì nó bệnh. Và có quá
nhiều chuyện sảy ra khiến nó muốn ôm anh quá.
Tiểu Long vẫn nhìn nó bằng ánh mắt như vậy, vẫn nén lút quan sát nó. Đôi khi vô tình nó bắt gặp, cậu vội vàng quay đi chỗ khác.
Sau bữa tối như thường ngày, người làm trong nhà nó tất bật ai vào việc
nấy, chị hai cũng nhanh tróng chuẩn bị vào viện, nó ngồi thẫn thờ nhìn
vào khoảng trống bao la thông qua chiếc cửa sổ nhìn thẳng ra vườn. Đã
lâu lắm rồi nó không ngắm trời đêm.
Bầu trời đêm trông đầy sao mà
sao nó lại cảm thấy buồn lạ lùng. Nó không biết phải làm sao nữa, bản
thân nó lúc này đang rối tung lên. Nó biết chỉ có nó mới có thể cứu được Tùng Lâm. Nó ngửa mặt lên trời, mắt nhắm chặt lại vẻ đẩy đau khổ.
Được rồi.
Không sao.
Dù sao đi nữa cậu cũng phải sống, sống không chỉ cho cậu mà còn sống ch o cả bản thân tớ nữa, phải không nào?
Nó tự nói với bản thân mình như một lời động viên, một lời khích lệ trước khi người chiến sĩ ra trận. Với nó bây giờ cũgn vậy.
Đã gần nửa đêm rồi mà Tiểu Long vẫn chưa thể nào chợp mắt được. Mỗi lần
nhắm mắt lại hình ảnh của nó lại hiện lên trong cậu. Rõ ràng, tinh khôi. Đôi mắt đó sao mà đáng yêu đến vậy, với cậu, nó như một thiên thần được làm bằng bong bóng xà phòng, chỉ cần cậu chạm nhẹ vào là lập tức sẽ vỡ
tan. Cậu sợ điều đó, sợ làm tổn thương đến nó như lần trước cầu đã làm.
Không chỉ có vậy, chuyện của Tùng Lâm cũng đang hành hạ cậu, cả lý trí lẫn
con tim cậu đều đang nhói đau về điều này. Cậu cảm thấy mình thật khốn
nạn, cậu không giám nhìn mặt mình trong gương nữa. Đúng vậy, cậu lợi
dụng lúc người ta gặp hoạn nạn để mưu cầu hạnh phúc riêng cho mình. Cậu
biết người ta bị oan nhưng lại đòi cho được cơ hội minh oan có điều
kiện.
Rồi thì sao chứ, khi mà cậu đem điều kiện của mình trao đổi
lấy cuộc sống của người đó thì cậu đã nhận được gì nào? Không gì hơn
ngoài sự khinh bỉ.
Không sai.
Đang miên man lằm chửi rủa bản than mình thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.
-Vào đi ạ!
Cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy nhóc đứng đó. Nhóc vẫn vậy, vẻ mặt khôi
ngo thánh thiện, vóc dáng cao to khoẻ khoắn, ánh mắt sâu, hút hồn đối
phương.
-Tớ có chuyện muốn nói.
Bước khỏi cửa vào bên trong, Khang Vĩ lên tiếng, giọng nó buồn buồn nhưng rứt khoát.
-Chuyện gì vậy Khang Vĩ?
Tiểu Long hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ lạ lung của nó.
Bỗng dưng ánh mắt nó tối sầm lại như mặt biển khi có bão, đôi môi mím chặt, đầu hơi cúi xuống.
-Tiểu Long này, tớ nói thẳng nhé, cậu muốn có tớ phải không? Được, tớ đồng ý. Đêm nay thân thể tớ hoàn toàn thuộc về cậu, nhưng có một điều…
Nó ngừng lại, ánh mắt vẫn không nhìn lên, dường như dưới sàn nhà có gì đó giữ chặt lấy ánh mắt Khang Vĩ.
-…Cậu giúp tớ cứu Tùng Lâm nhé, được không?
Lúc này nó chợt nhìn thẳng vào Tiểu Long, đôi mắt như van xin, chờ đợi.
Quá bất ngờ trước lời đề nghị của nó, Tiểu Long không nói được lời nào, ánh mắt cậu nhìn xoáy sâu vào mắt nó, lúc này đây cậu như chết đứng người
khi gặp ánh mắt này.
Cậu ngỡ ngàng.
Đau sót.
Gì thế
này, nhóc sẵn sang hiến dâng thân thể mình cho cậu để cứu thằng đó ư?
Chuyện gì vậy hắn là gì chứ, là gì mà khiến cho nhóc phải như vậy chứ.
Cậu ứa nước mắt.
-Khang Vĩ, cậu nghĩ kỹ chưa, mà sao cậu biết…
Tiểu Long bỏ dở câu nói.
-Việc đấy không quan trọng, cậu đồng ý với tớ nhé.
Nhìn ánh mắt như van xin của Khang Vĩ, Tiểu Long thấy lòng mình nhói đau. Cậu cười mà như đang khóc.
Trời ơi, tại sao nhóc lại làm vậy chứ. Cậu thật lòng yêu nhóc, thật lòng
muốn có đuợc nhóc, muốn chiếm hữu thân thể kia nhưng tuyệt nhiên không
phải bằng cách này.
Cậu quay người lại, mặt đỏ bừng lên vì giận dữ. Túm lấy hai vai nhóc cậu lắc mạnh.
-Tại sao, tại sao cậu lại làm thế hả, hắn là gì chứ, là gì mà khiến cậu lại vậy chứ hả.
-Nói đi.
-Nói.
Mỗi một lời nói cậu lắc mạnh vai nó khiến cho toàn thân nó rung lên bần
bật. Chiếc áo ngủ rộng tuột khỏi vai, thân thể nó dần hiện ra trước mặt
cậu.
Cho đến khi cậu dừng kịp nhận ra hành động quá khích của mình thì chiếc áo ngủ của nó đã tuột khỏi vai, toàn bộ thân thể nó lộ ra
trước cậu, bờ vai rộng, ngực căng tràn sức trẻ…Tất cả đang hiện ra trước mắt cậu như một thước phim quay chậm.
Bất ngờ nó ôm chặt lấy