Teya Salat
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326825

Bình chọn: 7.00/10/682 lượt.

t nụ hôn nồng ấm. Nó nhìn hắn đầy bất ngờ, người nó như mềm nhũn
ra, đôi mắt ướt nước mở to ngạc nhiên, toàn thân như tê dại….

Giật mình tỉnh lại, nó thấy mình đang nằm trong phòng của Tiểu Long. Trên
người nó là tấm chăn mỏng, tấm chăn vẫn còn vương đậm mùi nước hoa mà tp hay dùng. Nó nằm đó với tấm chăn đắp lên tận cổ. Mọi thứ vẫn tinh
nguyên, im lặng lạ lùng, điều mà nó thấy bất an nhất là Tiểu Long không
có trong phòng.

Lật chăn qua một bên, Khang Vĩ liếc nhìn thân thể
mình. Vẫn sạch sẽ, nó bước xuống giường, bây giờ nó mới để ý thấy có một mảnh giấy nhỏ đặt trên mặt bàn.

« Khang Vĩ tớ xin lỗi, tớ không
đúng rồi .Tớ xin lỗi nhé. Cậu yên tâm, tớ bíêt mình phải làm gì rồi.
Tùng Lâm xẽ không sao đâu. Cậu yên tâm nhé. Mà Khang Vĩ này anh gọi
Khang Vĩ bằng em xưng anh nhé ? Có được không? Anh muốn Khang Vĩ cho anh một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh lành mạnh với Tùng Lâm để có được
Khang Vĩ, được không em? Ok ?

Nhóc này, anh biết giờ này trong tim nhóc không có chỗ dành cho anh, nhưng anh tin, anh có thể làm cho nhóc
thay đổi, anh tin rằng anh có thể khiến cho nhóc thấy anh đáng yêu. Mà
đúng thể phải không ? hiìi Anh thông minh này, anh đẹp trai này, anh
ngoan này, anh tài giỏi nữa…Hiiiii.

Khang Vĩ à, trông nhóc mệt mỏi quá, khi nào dậy thì ăn sáng và uống thuốc đi nhé. Đồ ăn và thuốc của
nhóc anh để trên bàn đó. Bây giờ anh đến chỗ cảnh sát giúp Tùng Lâm. Lúc anh về, anh thấy dậy rồi mà không ăn hay chưa ăn xong là không ổn với
anh đâu nhé. Hehehe…

Nhóc này, không biết tại sao chứ anh yêu nhóc thật đấy, Anh yêu nhiều lắm. Híc, nhóc thương anh thì cho anh cơ hội
bên nhóc nhé. Ok ? »

Nó đọc xong tờ giấy, thẫn thờ. Thật lòng nó
lúc này không biết nên vui hay buồn nữa. Nó liếc nhìn lên bàn nơi được
chỉ là có đồ ăn và thuốc cho mình. Ngạc nhiên, trên bàn ăn toàn là những món nó thích ăn, đây là điều khiến nó thật sự bất ngờ vì những món này
chưa một ai biết là nó thích ăn, vậy mà…

Tiểu long đứng thở dài
một mình, khuân mặt cậu thẫn thờ trong trời đêm se lạnh. Cậu không biết
phải làm gì nữa. Bế tắc. Trái tim cậu lần đầu tiên rung động trước một
người nhưng đáng tiếc là nó lại bị khước từ. Cậu buồn bã nhìn lại mình
trong đêm.

Dưới kia, cuộc sống muôn màu đang diễn ra, đẹp vô cùng, hạnh phúc vô cùng. Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua đôi môi cậu, nhẹ
nhàng xoa lên tóc cậu. Cây hoa lan ngoài vườn bỗng nhiên đưa hương dịu
ngọt đến lạ. Trời đêm đẹp quá, vĩ đại quá.

Cậu trống hai tay mình
lên ban công, phóng tầm mắt ra xa hết cỡ có thể. Đúng rồi, cậu phải thật mạnh mẽ, phải trở thành con người đoàng hoàng.

Đúng.

Không thể khác được.

Cậu sẽ công bằng cạnh tranh với Tùng Lâm, với cậu cuộc chiến chưa phải là kết thúc mà nó chỉ mới bắt đầu.

Đúng.

Nó mới chỉ bắt đầu không phải là hết.

Cậu sẽ cố gắng đấu tranh, đấu tranh một cách công bằng để có được nhóc.

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !

Cậu muốn hét lên thật to, hét lên như thể cả thế giới vỡ oà trong cậu.

Cái ngày mà Tùng Lâm được tại ngoại là cái ngày mà bà bác sỹ già, gia đình
của bà, Ann và ai kia cảm thấy là ngày hạnh phúc nhất của đời mình. Họ
nhìn thấy hắn bước ra mà không ai kìm được nước mắt.

Tùng Lâm bước ra, cười hạnh phúc. Khoảng thời gian vừa qua đã khiến cho hắn hỉểu ra
nhiều thứ. Hắn ôm má mình, ôm ba mình, hắn xoa đầu Ann, nhưng không quên đảo mắt tìm hình ảnh ai đó.

Thất vọng.

Buồn.

Hắn khẽ
cụp đôi mày lại, ánh mắt tối sầm. Ngay trước lúc này, hắn đã tưởng tượng ra cảnh hắn gặp nó như thế nào, hắn tưởng tượng ra cảnh hắn ôm nó, thấy nó cười ra sao…

Vậy mà…

Tùng Lâm lặng lẽ nhìn, lặng lẽ buồn nhưng dường như không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Ann – một người con gái nhạy cảm. Mặc dù cô không nói gì, không thể hiện gì nhưng ánh
mắt cô nói rằng cô đang buồn lắm.

Nó đứng đó, sau một gốc cây nhìn hắn, ánh mắt, cử chỉ ,nụ cười của hắn không thể nào khiến nó không nhìn được. Nó đã quyết định rồi, quyết định rời xa hắn, hắn quyết định trả
lại cho hắn những gì mà cuộc sống của hắn từ trước đã có, vốn có và sẽ
là như thế trước khi hắn xuất hiện, nếu như nó không xuất hiện…

Thật ra, trong chuyện tù tội này, Tùng Lâm là người hoàn toàn vô tội. Trong
đêm say đó, hắn loạng choạng đi qua một đám đánh nhau, hắn chỉ nhớ có
thế, không gì khác. Tuy nhiên câu chuyện không chỉ có thế, vì tranh nhau khoản tiền mà bọn chúng vừa cướp được, hai tên cướp đã đâm nhau chết,
thấy hắn đi qua trong tình trạng say mềm, hung thủ đã dúi con dao gây án vào tay hắn, tạo dựng một hiện trường giả khiến cho cảnh sát nghĩ rằng
hắn là hung thủ.

Nhưng đúng như người ta nói, thiên bất dung gian. Tên cướp làm vậy mà không biết rằng hành động của mình đều được một
thám tử ghi hình lại.



Tay thám tử này vốn là người làm cho ba
Tiểu Long, hắn biết được cậu rất yêu Khang Vĩ trong một lần cậu say mềm, đi nhờ xe hắn về. Và tất nhi