Teya Salat
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326701

Bình chọn: 7.5.00/10/670 lượt.

t chợt, gió thoảng qua đưa theo mùi hương ngọc lan làm say lòng người.

Giật mình, chớp mắt vài lần rồi tự cười bản thân mình khi thấy hình bóng
quen thuộc của ai đó. Tùng Lâm thầm nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh hoặc cùng lắm cũng chỉ là hình bóng một ai đó trông giống nó quá thôi.

Từ
cái ngày mà Tùng Lâm nghe được từ chính nó lời chia tay, hắn đã đau đớn, xót xa thật nhiều. Hắn biết Khang Vĩ chỉ muốn tốt cho hắn, hắn biết hắn yêu thương Khang Vĩ nhiều lắm, hắn biết hừ cái ngày mà hắn gặp Khang Vĩ trên đường thì dường như cuộc sống của nó đã là một phần trong hắn rồi. Vậy mà sao đây? Tại sao chứ? Tại sao Khang Vĩ lại có thể dễ dàng từ bỏ
vậy chứ?

Đang miên man suy nghĩ, bất ngờ người con trai kia ôm
ngực ho khù khụ, một tay ôm ngực mình, một tay bám chặt vào thành ghế.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đôi bàn tay kia, đôi bàn tay quen thuộc, ấm
áp đó không biết đã bao nhiêu lần hắn cầm lấy, hắn nắm chặt rồi.

Hắn lao đến, luống cuống như một đứa trẻ chờ nhận quà. Ánh mắt buồn thăm
thẳm của hắn trở nên sáng long lanh. Tùng Lâm đưa một tay vuốt lên ngực
nó. một tay ghì chặt đầu nó vào ngực mình.

Quá bất ngờ, nó chỉ ngơ ngác nhìn hắn rồi im re.

Tùng Lâm như muốn đè lên người nó, hai tay ôm chặt Khang Vĩ vào lòng, ép
chặt lồng ngực mình vào lồng ngực Khang Vĩ. Hắn đừa đôi bàn tay mình xoa khắp người Khang Vĩ, xiết chặt lại.

Không còn nghe thấy gì…

Không còn biết gì…

Cả không gian và thời gian như dừng lại…

Trái đất như ngừng quay…

Vạn vật đều bất động…

Khang Vĩ đứng im, thân thể cứng lại rồi mềm nhũn ra, nước mắt tự động chảy
xuống ướt đôi bờ vai. Thả lòng mình theo gió, Khang Vĩ nhắm chặt mắt
lại…

Một lúc lâu sau hắn mới thả Khang Vĩ ra trong tiếc nuối. Đẩy
vai Khang Vĩ ra xa một chút, hắn đưa mắt nhìn Khang Vĩ từ đầu đến chân.

Nó vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ, vẫn khôi ngô, nhưng khuân mặt đượm buồn. Ánh mắt nó như sâu hơn, như trong hơn và như buồn hơn.

-Sao nhóc không ra đón anh? Anh không cần biết nhóc nghĩ gì, từ giờ trở đi
nhóc là của anh, anh không cần biết chuyện gì sảy ra, không cần biết mọi người nói sao, cũng không cần biết chuyện gì sảy ra, anh không cần
biết. Với anh bây giờ nhóc là tất cả, là cả con tim. là cả tính mạng,
cuộc sống của anh. Anh yêu nhóc với cả trái tim mình. Đừng bỏ anh, anh
không chịu nổi đâu.

Hắn nói một hơi dài, thay đổi cách xưng hô.
Hắn chẳng cần quan tâm Khang Vĩ nghĩ gì, chẳng cần biết nó có đồng ý
không, chỉ biết rằng bây giờ với hắn Khang Vĩ là tất cả.

-Xin lỗi, tớ…tớ…mệt.

Nó nhìn đi chỗ khác, giọng ngập ngừng khó nói, việc thay đổi cách xưng hô
này khiến nó chưa kịp thích ứng, hơn nữa nó cũng không biết phải làm sao nữa khi mà Tùng Lâm trực tiếp thể hiện tình cảm của mình.

Đúng. Nó yêu Tùng Lâm nhiều lắm, nhưng vì yêu mà mang lại đau khổ cho Tùng Lâm thì nó không chịu nổi, thật lòng không chịu nổi.

Không thấy nó phản ứng tiếp, Tùng Lâm đẩy mạnh nó.

-Khang Vĩ hứa với anh nhé, hứa với anh là em không bao giờ bỏ anh, không bao giờ xa anh nhé. Hứa đi. Hứa đi.

Tùng Lâm đưa tay lắc mạnh vai nó, như thể làm vậy là nó sẽ gật đầu đồng ý.

-Ủa sao kỳ vậy ? tự nhiên bắt người ta gọi bằng anh kìa?

Nó nhăn mặt tỏ vẻ bất đồng, cũng muốn tránh né câu hỏi của hắn, nhưng cái
nhìn nảy lửa của Tùng Lâm khiến cho âm vực giọng nói cảu nó nhỏ dần, rồi như im bặt.

Thấy nó sợ Tùng Lâm như tỉnh lại, cậu nhìn nó, ánh mắt bứng sáng.

-Không ý kiến nhé, sinh sau người ta không gọi bằng anh thì sao ? Muốn phản đối hả?

Hắn nhìn nó cười tít cả mắt lại, không biết vì vừa tự phong chức cho mình
hay vì không thấy Khang Vĩ phản đối gì. Mà thói đời là vậy, không phản
đối tức là đồng ý rồi ta. Hehehe.

-Tùng Lâm, nghe này, Vĩ xin lỗi, tớ không thể…

Nó chuyển cách xưng hô, thay tên mình và đối phương bằng đại từ nhân xưng
nhằm tránh phải gọi hắn bằng anh, nhưng nhanh tróng bị Tùng Lâm chặn
lại.

-Này, gọi anh xưng em không có thì thôi, anh không nghe nữa.

-Tùng Lâm, thôi nào, chuyện của ta không thể, quên… quên đi…

Nó nói với hắn mà mắt nhìn xa xôi ra đâu đó.

Buồn.

Đau.

Không kịp phản ứng gì, máu chảy đỏ tay hắn, nhỏ thành từng giọt xuống đất.

Nó lao lại, nhưng ngay lập tức bị Tùng Lâm đẩy ra.

-Nếu em không chịu, không thừa nhận anh, không còn yêu anh nữa, thì cứ để
anh như thế, đừng quan tâm đến anh, đừng lo cho anh. Không thừa nhận
tình cảm của anh thì em về đi, kệ anh. Về đi.

Nó đứng bất động mấy giây, đau khổ. Tùng Lâm như lả đi máu chảy nhiều quá. Một vài ngừơi qua đường bắt đầu vây lại xung quanh hai người. Những tiếng xì xầm, bàn tán to dần. Họ nhìn Tùng Lâm với con dao dính máu trên tay một cách ái
ngại.

Không thể chịu đựng nỏi, nó lao vào Tùng Lâm, không nói gì,
nước mắt chảy dài trên má. Cúi xuống nó rút trong túi ra chiếc khăn tay
của mình buộc lại vết thương.

Thấy thá