Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210371

Bình chọn: 8.5.00/10/1037 lượt.

?

«Ta sẽ miêu tả thằng đó: mặt dài như con ngựa, 2 mắt tí-hí-mắt-lươn,
răng to mà cứ thích nhe ra cười, đầu tóc bù xù như tổ quạ, nhuộm đỏ như
quả bí ngô..@#$$#...^&%$............»

+ Sao? Trên đời có đứa quái vật như thế à !! *Kiệt gãi đầu tưởng tượng*

«Ta đã rất thông minh khi nghĩ cho hắn 1 cái tên đẹp, từ nay gã con trai đầu óc lẩm cẩm tên là JUNG MIN»

Chữ Jung Min đập thẳng vào mắt Kiệt. Vậy ra, thằng đầu óc lẩm cẩm, nhìn như yêu quái mà Đan miêu tả là... là....

+ TRẦN ĐAN. Cô-tới-số-rồi !!! *nắm chặt cuốn nhật kí, run run* Một
hotboy ngời ngời như tôi, cô dám... cô dám... *nghẹn vì shock* Đồ không
có mắt, có mắt như mù. Hừ Hừ.

Kiệt được phen phũ phàng, hắn lật những trang sau 1 cách thô bạo.

+ Gì hả? Rửa bát? Giặt chăn gối? Lau nhà? Lại còn cắm hoa? Dọn bàn ăn
tối? YAAAA... Jung Min !!! Mày là thằng ngu !! Sao mày có thể để con
khùng biến mày thành thằng osin haaaaaa?? NGUUU *hiện hình thành khủng
long bạo chúa*

Kiệt giật từng trang nhật kí lướt qua nhanh như
vũ bão (!!!). Một trang nhật kí nhòe màu mực vì nước mắt hiện ra. Cơn
giận của Kiệt tụt xuống mức 0, thay vào đó là sững sờ.

Kiệt lại ra sức lật giở những trang trước đấy, hòng đọc được nguyên nhân dẫn tới trang nhật kí đẫm nước mắt của Đan (đúng là điên khôn xiết).

Câu chuyện xảy ra ở khu rừng, bên bờ sông chắc không làm Kiệt quá ngạc
nhiên, hắn đã nghe nhiều lần. Nhưng nếu hắn có thêm 1 tấm ghép về quãng
thời gian sống chung nhà với Đan, 1 tấm ghép những lời hắn từng hứa và 1 tấm ghép vì sao hắn cùng Đan ra khu rừng.

Lắp ghép lại với nhau.

Một hồi ức được xây dựng khá đầy đủ.

Vừa đọc hắn vừa trở lại cảnh tượng khi Đan đưa Jung Min vào bệnh viện.

Một thằng con trai nằm mê man trên chiếc giường cấp cứu, máu không ngừng loang nổ tấm ga trắng tinh.

Đi bên cạnh chiếc giường là cô bé mặc bộ váy ngắn màu hồng phấn nhưng
khuôn mặt của cô ấy đầm đìa nước mắt, gọi tên Jung Min trong hoảng loạn, đau thương.

Người tên con trai, người cô bé, 2 bàn tay đang nắm chặt, tất cả đều lẫn với màu đỏ - màu của máu.

Chiếc xe của Kiệt ở chính giữa tim đường, ánh đèn chuyển động cùng
những tán cây. Cơn gió nhẹ xào xạc trên đầu từng cành lá, mang đến dư vị đau thương phảng phất. Mưa. Những hạt mưa lộp độp lạnh lùng, có lẽ nào
ông trời buồn bã cho sự thật xót xa, sự ngỡ ngàng muộn màng của ai đó...

Gió, mưa, bóng đêm bao trùm không gian.

Kiệt ngồi lặng lẽ để nỗi buồn gặm nhấm cơ thể. Đan lo lắng nhìn màn mưa mịt mù ngoài trời.

“Tại sao cô lại phải chịu những điều đó

Tại sao cô lại âm thầm chờ tôi tự tìm lại

Tại sao cô muốn đến bên tôi nhưng không chịu bước đi

Và....

Tại sao cô lại yêu một người như tôi?”

5h sáng Đan đã trở mình tỉnh giấc, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa phùn, gió
thổi mạnh từng cơn. Một cơn mưa kì lạ giữa mùa đông lạnh cắt da cắt
thịt, đêm qua nó ập đến và âm ỉ tới tận bây giờ. Mọi vật vẫn đang bị
bóng đêm bao trùm, nhiều người còn đang ngon giấc trong chăn ấm. Đan thở dài, lại 1 ngày đau đầu với Đan. Hầu như 1 tuần qua không lúc nào không có chuyện, từ việc Kiệt bị chém, Vân bị nghi ngờ, Ghim xuất hiện, tai
nạn lễ hội... Nghĩ đến Kiệt là Đan lại lo.

+Bực cả mình. Đau hết đầu rồi == A A A.

Đan gào lên rõ to, nằm phịch xuống giường, trùm chăn qua đầu. Cố ngủ thêm 1 chút để lấy sức vậy.

Làm sao Đan biết hôm nay là ngày đau đầu hay là ngày thú vị?

Kiệt vẫn lái xe trên đường. Chiếc điện thoại réo chuông, hắn kéo tai nghe và đeo vào:

+ Sao rồi?

+ “Về chiếc xe hồng, đúng là của Vân” *Trung nói* “Nhưng vào thời điểm
trong bức ảnh, Vân đã cho 2 đứa bạn mượn xe, 1 đứa tên Thương, 1 đứa tên Uyên”.

+ Sao nữa?

+ “Xem chừng bám theo ai đó vào rừng, nhưng... tớ không rõ sự việc lắm”.

+ Gọi bọn tới phá tan nhà nhà 2 con bé đó cho tớ, lôi bọn nó tới chân cầu AA. Tớ cũng đang tới đây.

+ “Chúng nó con gái mà, chấp làm gì” *Tuấn *

+ Không biết điều thì phải dạy dỗ. Seo Woo Joong này có bảo không bao
giờ đánh con gái đâu. Đôi khi cần phải làm thế, nếu không lũ con gái sẽ
được đà lấn tới ! *Kiệt nhếch mép* Cứ làm như tớ bảo đi.

Kiệt
gỡ tai nghe ném sang ghế bên, phóng xe hết tốc độ trong màn mưa, Dưới
chân cầu AA có 2 chiếc xe đen đã đỗ được 1 lúc. Cách không xa, mấy người đàn ông dữ dằn đang đứng khoanh tay chờ đợi, dưới đất có 1 kẻ đang bị
trói và phải quỳ. Hắn ráo rác, hoảng sợ, run cầm cập. Kẻ bị trói là gã
con trai đã đi môtô cùng Thương và Uyên - kẻ đã giơ gậy đánh lén Jung
Min.

Sau 1 đêm lùng sục và đào xới mọi ngóc ngách trong thành phố, cuối cùng Kiệt cũng tìm được thằng khốn này.

Cái biển xe và mẫu xe “độc” của nó không ngờ lại có ích thế. Giờ đây,
nó đang ngoan ngoãn quỳ dưới đất, chờ Ác Quỷ tới trừng phạt tội
không-thể-bào-chữa.

Chiếc xe đen phóng nhanh lao thẳng tới chỗ
thằng đang


pacman, rainbows, and roller s