
ng là ngày đau đầu mà T.T
Tiết 3 thể dục, hôm nay lớp Đan có lịch đổi tiết hóa với tiết thể dục.
+Haaaa...Đan !!
Đan, Huyền, Ân trố mắt nhìn sang lớp bên cạnh - đang có tiết thể dục như lớp Đan. Đó là Hương và Ghim.
“Ơ. Chuyện gì thế??? Kiệt đi học rồi?? Cả Trung - Tuấn - Chi nữa”.
Đan ngó lơ luôn Ghim và Hương, tầm mắt của Đan nhắm thẳng tới đám nam
sinh đang khởi động (cụ thể là Kiệt). Kiệt cảm thấy có người đang nhìn
hắn chằm chằm, sau một hồi ngó ngó nhìn nhìn thì Kiệt bắt gặp Đan. Đan
giật mình, lúng túng định quay đi. Kiệt cười tươi và, khẽ vẫy tay với
Đan làm Đan kinh ngạc.
Kiệt mà cũng có ngày cười tươi và thân thiết với Đan đến vậy sao? Chắc Đan hoa mắt.
Đan cứ đứng chết trân trong khi Kiệt đã tập chạy với đám nam sinh.
+ Oh my GOD !!
Huyền và Ân hốt hoảng nhìn Kiệt và Đan.
+ Trái Đất quay ngược rồi, đâm ra mọi thứ cũng ngược đời theo. Thằng Kiệt đó uống nhầm thuốc hả?? Sao hắn có thể.. *Ân ấp úng*
+ Cười 1 cách ngây thơ sáng ngời? *Huyền phụ họa*
+ Chẹp chẹp *2 đứa lắc đầu* Này Đan !! Đơ cứng rùi hả !!
+ Hơ, *tỉnh* chuyện gì thế nhỉ???
+ haizzz
Cô giáo TD tập trung học sinh lại, Đan chạy đi nhưng vẫn lén nhìn Kiệt. Chỉ trong phút giây ngắn ngủi Kiệt cười nhưng cũng đủ làm trái tim Đan
thấy ấm áp kì lạ. Trông Kiệt có vẻ thoải mái hơn, lúc tối qua Kiệt bỏ đi trong tâm trạng rất tồi tệ. Nhưng rút cục đã có chuyện gì xảy ra suốt
đêm qua?
Mặc kệ. Đan không thích nghĩ nhiều thế, khoảnh khắc
sung sướng thì phải toàn tâm toàn ý tận hưởng để không phải hối tiếc về
sau.
Hôm nay là ngày học liên thông sáng chiều, buổi trưa học
sinh trong trường sẽ ăn nhẹ ở canteen. Bốn đứa Ân - Huyền - Hương - Đan
cũng xuống canteen và xếp hàng mua đồ ăn. Thật ra thì quanh trường có 1
vài quán ăn khác nhưng trong tiết trời lạnh run cầm cập, mưa phùn, gió
rét, âm u ..v...v.. chẳng có ai muốn đội mưa ra quán ăn 1 bữa rồi lại
đội mưa vào học. Điều đó giải thích vì sao canteen đông đến nỗi xếp hàng dài lê thê (!!!).
+ Chi ơi anh đang ở đâu??? Em muốn gặp anh !!! *Hương có vẻ hết chịu đựng được khi phải xa Chi quá lâu*
Ring ~ Ring ring..... Chuông điện thoại của Ân reo.
+ A lô Trung à? Tôi đang xếp hàng, anh ở chỗ nào thế... đâu đâu?? *ÂN cố nhảy lên mong cải thiện tầm mắt để nhìn thấy Trung*
+ Cậu và Trung??? *Đan - Huyền há mồm kinh ngạc* Chẳng phải 2 người cãi nhau suốt ngày sao?
+ Ờ *cụp máy, vênh mặt* Thì giờ cũng vẫn thế nhưng mà đấu khẩu với kẻ IQ 300 như anh ta thú vị lắm... kaka.
Thật đúng là 1 cặp gà chọi chứ chẳng phải gà bông nữa ! ==
Đang tròn mắt nhìn Hương và Ân chạy loạn xạ tìm Chi và Trung, 1 giọng
nói trầm ấm nhẹ nhàng cất lên bên tai Đan. Đồng thời là sự xuất hiện của 2 túi bánh to đùng ngay trước mặt Đan.
+ Anh có 2 túi bánh sanwich, Em chọn cái nào?
Huyền hốt hoảng xém rống ầm ĩ lên.
+ Kiệt !!! *Huyền hét to*
Đan quay ngoắt lại thì thấy Kiệt đứng cách mình chưa đầy 30cm. Kiệt
xuất hiện như 1 cơn gió, đột ngột đứng sau lưng và thì thầm bên tai Đan, 2 tay Kiệt gác nhẹ lên vai cô.
Đan bị sự thay đổi 180 độ của Kiệt quay vèo vèo như chong chóng.
+ Sao em lại nhìn anh. Hay em muốn ăn cả 2? Nói trước chỉ được chọn 1 thôi, anh không muốn em lên cân tý nào.
+..... *mồm đớp đớp không nói nên lời*
+ Ý gì thế *Huyền đập vào tay Kiệt*
+ Ý gì? *Kiệt hỏi*
+ Anh đang định bắt cá 2 tay à.
+ Không.
+ Thế chuyện này là gì? *Huyền tiếp tục đập tay Kiệt*
+ Cô không cần biết, tính tình cô đúng là hàng vạn vạn tỉ năm cũng
không thể thay đổi *Kiệt lừ mắt* Chuyện của tôi với Đan, tự tôi sẽ nói
cho Đan hiểu.
+ Ax *Huyền tức giận*
Kiệt hoàn toàn làm ngơ Huyền và nói chuyện với Đan.
+ Về học chờ anh nhé. Anh muốn dẫn em đi đâu đó.
+ *tim Đan đập mạnh vài nhịp* Đi đâu là ...đi đâu?
+ Ừm, cứ đi sẽ biết *Kiệt cười rồi đặt 2 túi đồ ăn còn nóng lên tay
Đan* Đây, cho em cả 2, anh mua cho em mà. Anh không thích em gầy như que củi giống bạn Huyền của em.
+ Yaaa !! Anh dám nói hotgirl như tôi thế hả?
BỐP ~ Huyền đập mạnh vào lưng Kiệt nhưng Kiệt chẳng bận tâm.
+ Thôi anh đi đây *cười*
+ Ừ ừ *ngơ ngác*
+ Ê cái thằng Jung Min chết tiệt !! Muốn tôi cho anh lên thớt không *hét* Ơ... *Huyền sựng người*
+ Jung Min ư? *Đan ấp úng nhìn Huyền*
+ Haizzz *che miệng* Không hiểu sao tớ lại buột miệng gọi hắn là Jung
Min *lúng túng* Tại vì... vừa nãy hắn biểu hiện y hệt Jung Min - thích
khiêu khích tớ, làm tớ nhớ đến hồi trước. Xin lỗi....
Huyền cứ
khiến Đan khóc mãi không dừng. Huyền đã nói đúng cảm giác của Đan cả
ngày hôm nay, sự thay đổi khó hiểu của Kiệt sao mà giống Jung Min quá.
+ Cậu đừng khóc. Hix. Nhưng không lẽ... Kiệt nhớ lại rồi?
Đan t