
đi đường đã xem bản tin sáng sớm thì bàn tán
sôi nổi về vụ việc.
- 3 thanh niên gồm 1 nam, 2 nữ. Họ bị đánh
bất tỉnh, điều đáng chú ý là người 3 thanh niên ướt đẫm xăng dầu. Có
thùng xăng vất ngổn ngang kèm theo chiếc bật lửa rơi gần đó. Nhiều khả
năng ban đầu có người định....
Nghe tới đây lập tức Đan bị bịt chặt tai lại.
+ Ax *cố gỡ tay hắn*
+ Chờ lâu quá hay sao mà phải xem thời sự? *Kiệt cười mỉm*
+ Đâu có. Tại đang có tin...
+ Ui dào. Vớ vẩn thôi. Đừng xem nữa.
+ Nhưng mà...
Đan để ý thấy mấy đứa con gái khi nãy đã chụm đầu bàn tán, cười hí
hửng. Gì chứ? Chúng nó nhìn Kiệt với ánh mắt hình trái tim là sao?
+ Kiệt *khoác tay* Anh có thấy mấy con kia không?
+ Ừm. sao??
+ Chúng nó vừa nói xấu tôi *phóng đại sự thật*
+ *Kiệt phì cười* Thế em muốn anh làm gì bọn nó?
+ Hứ ! Ai cần anh làm gì ! Đi với tôi. Ghừ *phăm phăm kéo đi*
Mấy thằng bạn trai của bọn nó cũng vừa về tới nơi, nhìn cũng bình
thường (!!) Nhưng thái độ của mấy đứa con gái đã thay đổi. Chúng nhìn kĩ bạn trai mình rồi liếc qua cái anh cao 1m8, đẹp trai, giàu có đang đi
cùng Đan. Chúng gắt gỏng và có phần ganh tị.
Đan đứng lại trước mặt chúng làm cả bọn giật mình, tay Đan vẫn khoác chặt tay Kiệt, Kiệt cố nhịn cười.
+ Chào các chị. Các chị thật đứng đắn (già khú còn bày đặt tới rạp
chiếu phim) Chúng ta là người lịch sự (nhìn các người là tôi biết ngay
loại con gái vô duyên) Nếu có gì muốn góp ý thì hãy nói trước mặt tôi nè !! (giỏi thì nói lại xem, chỉ dám nói sau lưng thôi à) Tôi là người rất biết tiếp thu, tôi cũng biết cư xử chừng mực (dám nói lại, tôi bụp cho
te tua).
+ Gì...?!! *cả bọn ngại chín người trước Kiệt*
Mấy thằng bạn trai vội vàng vênh mặt.
+ Em gái này, không nên nói người yêu của các anh...
+ Xin...chào, mà....các anh nào vậy?
Kiệt chen ngang, hắn cười thân thiện bước ra trước thằng vừa mới phát
ngôn “em gái”. Trớ trêu là Kiệt chưa kịp làm gì thì tên kia đã phải lùi
lại. Đan căng mắt nhìn Kiệt, bộ não cô đang cố tiếp nhận việc Kiệt vừa
ra mặt vì cô.
+ Đi nào Đan, em đang phí thì giờ với bọn rác
rưởi đấy *ghé tai thì thầm, vẫn cười như thiên thần trong khi lời nói
không thiên thần chút nào*
Kiệt nhanh chóng chấm dứt câu
chuyện. Tính Đan hay chấp vặt thì hắn không lạ, thỉnh thoảng mới thấy
Đan lôi Kiệt ra để “giương oai”. Nhưng nếu còn mất thời gian thì cả hai
sẽ muộn giờ chiếu phim. Vả lại Đan giương oai như vậy cũng đủ làm bọn
kia tức rơi nước mắt rồi.
Kiệt đưa cho Đan cầm 2 ống bỏng ngô, 1 gói khoai chiên còn hắn thì cầm 2 cốc socola nóng.
+ Ax. Anh vào xem phim hay vào ăn hả???
+ Cả hai.
Hai đứa chen vào hàng ghế đầu tiên. 30 phút đầu Đan có vẻ rất hào hứng
với bộ phim, vừa xem vừa tranh ăn với Kiệt. Nhưng tới 30 phút sau Đan
bắt đầu gật gù.
+ Weee.. Anh cá là em sắp ngủ gật == !! *Kiệt đẩy nhẹ tay Đan*
+ Hả *tỉnh* Còn lâu, phim rất hay mà.
+ Để rồi xem.
+ Hứ !!
Chắc Kiệt không biết Đan là người khả năng kém tập trung siêu cao,
không thể nào có chuyện Đan ngồi hàng giờ để xem hết phim. Không muốn bỏ nỡ cơ hội (có thể là duy nhất) với Kiệt nên Đan mới bấm bụng ngồi đấy,
quan trọng là Kiệt chứ không phải phim !! (vỗ tay)
Tròn 1 tiếng rưỡi từ khi Đan ngồi xuống xem phim:
+ Đan, còn tỉnh không? *huých tay*
Đầu Đan ngả nhẹ vào vai Kiệt làm hắn ngạc nhiên.
+ Ngủ say rồi à?
Kiệt kéo đầu Đan ngả hẳn về phía mình, 1 tay Kiệt nắm chặt tay Đan.
+ Chưa lời hứa nào anh thực hiện trọn vẹn phải không. Anh nghĩ mình chỉ làm tốt một điều đó là “Cuối cùng, anh sẽ không quên em” *Kiệt vén tóc
mái Đan, khẽ hôn lên trán cô* Cảm ơn em vì đã chờ anh. Giờ thì anh biết
người anh thật sự yêu mến là ai
Hết phim, Kiệt và Đan đi ăn tối, sau đó Đan cùng Kiệt đi dạo mấy vòng
trước khi về. Ở đây có 1 đài phun nước khá cao, con đường lát gạch đỏ,
trải rộng về nhiều hướng, có những hàng cây rậm tán bao quanh. Trời lạnh và vẫn luôn mưa phùn như thế.
Hôm nay Đan rất vui, xin rút lại câu nói lúc vừa ngủ dậy. Phải cố gắng tận hưởng giây phút này mới được.
+ Em không lạnh à? *Kiệt hỏi*
+ Không.
+ Đi cạnh anh nên không lạnh phải không?
Phản ứng của Đan là đỏ mặt.
+ Anh đùa thôi *Kiệt giải thích*
+...........
+ Sao lại không nói gì rồi? *Kiệt lại hỏi*
+ Đài phun nước đẹp nhỉ (++)
Đan vừa nói vừa lại gần đài phun nước, nước lên cao rơi xuống như đang
lướt bay trong không trung. Những giọt nước trong suốt như viên pha lê,
ánh đèn mờ mờ phản chiếu càng khiến chúng phát sáng lấp lánh. Đan mải
ngắm nhìn mà không để ý nước đang làm ướt quần áo cô. Kiệt đứng bên
cạnh, che ô cho Đan, lặng lẽ nhìn Đan và cười.
+ Kiệt ơi *Đan
không rời mắt khỏi những giọt nước lấp lánh, giọng Đan nhỏ lại và