Old school Swatch Watches
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328981

Bình chọn: 8.00/10/898 lượt.

ái ngốc !!!!! (khuôn mặt Nam
trờ nên khó chịu, ánh nhìn bực tức) Không muốn chia tay thì phải nói
chứ.

+ Tôi thấy có nói cũng bằng thừa, anh sẽ không chia tay con bé Vân; thậm chí có thẻ anh còn bắt cá 2 tay. Ôi trời ơi ! (Ân cười hố hố )

+ Hix, cô nên xin giấy phép hành nghề bói toán. Nó rất hợp vớ cô ( Nam gục đầu, cố cười hòa vì trúng tim đen, mặc dù cái mắt hắn đã méo
xệch)

+ Thật àk. Hê hê, nhưng tôi thắc mắc không biết vì sao anh lại yêu Vân?

+...... cô thử làm lễ hỏi thần linh xem !

+ Tôi làm rồi nhưng thần linh bảo tôi Hãy cứu trợ google !!!!!! An nói đi mà?????

+ Haizzzzz. buồn ngủ quá (Nam đứng dậy, vươn vai) Chà. Ngày mai sẽ phải trốn học thôi. Sách vở quần áo chẳng mang gì hết. (vừa ngáp vừa bước
xuống câu thang)

+ Này này, anh cảm thấy tội lỗi thì phải chuộc tội đi chứ? (Ân đứng trên cầu thang vọng tiếng - cô rất nghiêm túc)

Nam khựng lại, im lặng giây lát rồi thở dài, cười, thanh thản bước đi.

+ Có lẽ tôi sẽ phải chuộc tội thật !!!

Ân cũng hài lòng, cô không thích câu trả lời đó nhưng xem ra đã có hy vọng cho Huyền. Hy vọng đó là do Đan và Ân đem lại.

-----------------------------

2 h đêm:

"Cạch" - 1 tiếng động nhỏ dưới tầng vang lên làm Huyền tỉnh giấc. Cơ
thể con người không mấy dễ chịu khi tâm trạng thất thường, 1 giấc ngủ
sâu đối với Huyền lúc này là không thể. Huyền mò cái đén hành lang, bật
công tắc và dụi mắt rảo quanh phòng. Sửng sốt tột độ.......

+ ĐAN?

Huyền chạy nhanh xuống tầng dưới, Ân và Nam bị cô đánh thức.

+ Huyền, không ngủ thì để cho người khác ngủ ( Ân đạp mạnh cái chăn, phụng phịu)

+ ĐAN ! ĐAN ĐAU RỒI ?

+ Cái gì?????????????????????? ( Ân và Nam bật dậy) Đan ngủ với cậu mà?

+ KHÔNG THẤY ! Đan ơy ! ĐAN !

+ Hay cô ta đến bệnh viện T.A?

Huyền lao ra cửa, đôi giày của Đan không còn, cổng ngoài chỉ khép hờ.

+ Chết rồi !!!!!! Đan đến tìm Seo Woo Joong (Huyền hốt hoảng)

+ Mau lên, chúng ta phải ngăn nó trước khi mọi chuyện tồi tẹ hơn (Ân chạy vào lấy cái áo và chùm chìa khóa xe ô tô)

Cả 3 hớt hải chạy ra ngoài, leo lên xe ô tô của Ân, Ân phóng hết tốc
độ. Đang đêm, đường vắng tanh, tha hồ lái ẩu mà chẳng sợ ai lên thiên
đàng ! Nếu Đan gọi Nam là tên điên sa lộ No.1 thì Ân có thể coi là tên
điên sa lộ No.2 !

+ Trời ơi là trời
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Sao nó dại thế. Seo Woo Joong là tay
chơi có tiếng bạo lực, đâu phải Jung mIn của nó đâu. Nhỡ gã Joong và
bnaj hắn nổi giận... ( Huyền hoang mang, lắp bắp) TRỜI ƠI. Nhanh lên Ân, nó không biết mình đang vào hang hùm đâu !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

+ Chỉ đường đi Nam ! Tôi làm gì biết cái bệnh viện chết tiệt đó ( Ân hét toáng, vẫn không giảm tốc độ khi mà chẳng biết đường)

+ Đại lộ số 8, ngõ 73........

" Vèo" - chiếc xe lướt ngọt vào con ngõ, Nam và Huyền không kịp chuẩn bị, ngã nhào một bên theo lực quán tính.

+ A, anh đè lên người tôi rồiiiiii (Huyền hét)

+ Tôi muốn lắm chắc (bò lổm ngổm)

+ Đi đứng thế àk ! (đồng thanh chĩa loa vào kẻ lái xe tội nghiệp)

+ Hix, tại việc cấp bách...

" VÈO" - Ân lại xoay chiếc xe một góc 160 độ vào con ngõ hẹp khác.

+ Ui.... đầu của tôi... (quay mòng mòng)

+ AX ÂNNNNNNNNNNNNNNNNNN.

Lần này thì Huyền đè lên Nam !

+ Đến rồi ( Ân la to)

Chiếc xe đỗ ngay giữa tim đường, hướng vào bệnh viện. Huyền và Nam nhào xuống xe.

+ Khoan đã (Nam khựng lại)

+ Sao? mau lên.

+ Ơ..... (lục túi quần, dáo dác) Không... ổn rồi !

+ SAO? (Ân hét)

+ Đan... (ấp úng) Cô ta...... lấy trộm thẻ của tôi..

+ AXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX (1 vùng trời vang lên tiếng thét ai oán... ) Phòng 409, bệnh viện tập đoàn T.A: Seo Woo Joong đang ngủ trong phòng,
cửa sổ mở rộng, tấm rèm bay lật phật những cơn gió đêm mát rượi....

+ Jung Min ! (Đan gọi bằng giọng khàn khàn vì khóc quá nhiều)

Joong khó chịu ngồi dậy, hắn vơ nhanh được bọc giấy ăn trên bàn quăng thẳng vào cái bóng đen ở cửa.

+ CÚT. CON Y TÁ NÀO VẬY? CÓ BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG. TỐT NHẤT VỀ CHUẨN BỊ ĐI, NGÀY MAI KHỎI PHẢI ĐẾN LÀM NỮA.

Đan im lặng, biết trước Joong là người thế nào nhưng cô vẫn phải bàng hoàng.

+ Chết tiệt. Cô câm hả.

Joong vén chăn, bước xuống đất và lại gần cửa bật công tắc. Chút ánh
sáng mập mờ bên ngoài phản chiếu bộ đồ màu xanh nhạt Joong mặc, Đan bỗng run rẩy không nói nên lời. Nhìn dáng Joong khác Jung Min một trời một
vực. Đan không biết nên dụa vào cái gì để tin Jung Min vẫn tồn tại.

Ánh đèn lóe lên, Đan giật mình khi thấy Joong đã đứng ngay bên cạnh, Joong cũng nhạc nhiên.

+ Cô ! Cô vào đây bằng cách nào hả? (giận dữ)

+ Jung Min... em là Đan này... anh không nhớ em àk?

+ Điên nặng. Cô là con quái nào mà tôi phải nhớ.

+ Anh đ